Saturday, January 15, 2011

VÙNG CẤM ĐỊA - TRẦM THIÊN THU

Vùng cấm địa

Tôi quen Nhỏ từ khi Nhỏ còn học cấp III. Nhỏ có cái tên chỉ nghe cũng đủ thấy mắt xè cay, hoặc như nếm được vị mặn – mặn chất buồn: Lệ Thủy. Nhỏ hơi “quậy” một chút nhưng hồn nhiên và “dễ chịu”. Tôi ưa gọi Nhỏ là “Thủy quậy”. Ở lứa tuổi “bẻ gẫy sừng trâu” như Nhỏ thì thường có cái đầu “cứng” như sáp nguội. Tuy không nói ra nhưng tôi luôn đinh ninh là sẽ “biến hóa” cho cái đầu của Nhỏ “mềm” ra như băng gặp nắng nóng.

Mấy năm trôi qua, Nhỏ vẫn gọi tôi là “chú” và xưng “cháu”. Giọng Nam bộ ngọt như mía lùi của Nhỏ đã khiến tôi dịu bớt những cay đắng vất vả đời thường của một lãng tử miệt mài đam mê cuộc chơi với thơ, nhạc. Nhỏ khen thơ tôi hay (chẳng biết Nhỏ nói thật hay nịnh!), nhưng chê nhạc tôi “khó tính”. Kể ra Nhỏ cũng có phần “hơi bị đúng”. Ở tuổi của Nhỏ, ai lại chẳng mơ mộng? Ước vọng luôn là một lâu đài tráng lệ và hùng vĩ. Nhỏ cũng có chút “tâm hồn thơ”, nhưng chưa đánh mất hồn nhiên, nên Nhỏ nghĩ nhạc sĩ và thi sĩ là những người cực kỳ đa cảm, ắt sẽ “nói giỏi” hơn người thường. Chỉ sợ Nhỏ sẽ thất vọng mất thôi, Nhỏ ạ! Nhỏ thường chọc ghẹo tôi đủ chuyện trên đời. Mỗi lần gặp tôi, Nhỏ “tía lia” thấy mà… “ghét”! Còn tôi thì “hiền” như… cục đất vậy!

Tối hôm đó, thứ Bảy cuối tuần, tôi chở Nhỏ đi quanh thành phố. Con đường nào cũng tấp nập dòng người. Nhỏ rủ tôi đến Nhà Văn Hóa Thanh Niên. Ngang qua Nhà thờ Đức Bà, thấy những cô gái bán hoa hồng tươi đứng lấn ra đường mời mua, tôi ngạc nhiên hỏi:

– Sao tối nay người ta bán nhiều hoa vậy Nhỏ?

Nhỏ nhéo lưng tôi:

– Ông “ngu” quá đi!

Chúa ơi! Nhỏ mà “dám” nói nặng vậy sao? Tôi trầm giọng:

– Không biết mới hỏi chứ!

– Ông không biết, sao Nhỏ biết?

Nhỏ “chuyển hệ” trong cách xưng hô từ bao giờ nhỉ? Lòng tôi nghe chừng lâng lâng. Và tôi chợt nhớ ra hôm nay là Ngày Tình Yêu. Thảo nào…! Đúng là tôi “ngu” thật. Ngu đột xuất hay ngu kinh niên vậy Nhỏ?

Tới NVH Thanh Niên, con đường Phạm Ngọc Thạch và Nguyễn Thị Minh Khai nằm hai mặt NVH đều chật cứng. Không tài nào chen nổi. Tôi “khuyên” mãi Nhỏ mới chịu để tôi chở Nhỏ đi đường vòng tìm “lối thoát”. Ngồi phía sau, thấy tôi ít nói, thi thoảng Nhỏ “điểm xuyết” vài chữ vô khoảng lặng. Mỗi lần thắng xe, Nhỏ lại phải bám nhẹ vô vai tôi. Nhỏ lật lật mái tóc dài của tôi và nói:

– Con gái có mái tóc demi-garcon. Còn ông, chắc phải gọi là demi-con-gái ha?

Tôi thản nhiên:

– Chắc vậy.

Nhỏ tỏ vẻ “ân cần”:

– Có tóc trắng rồi. Bữa nào để dành tiền cho ông nhuộm tóc nghen?

– Đâu có ai dư tiền mà cho ta nhuộm.

Nhỏ kề sát tai tôi:

– Có thì ông tính sao?

Tô “cà rởn” đổ dầu vào lửa:

– Tính sao cũng được.

Bất chợt thắng gấp. Nhỏ nhõng nhẽo:

– Ông khôn quá hà! Làm người ta hết hồn!

Chúa ơi! Hai tiếng “người ta” của Nhỏ làm tôi muốn rơi tim ra ngoài. Có phải Nhỏ “tấn công” ta ư? Nhỏ ơi, ta sắp thua Nhỏ rồi! Tình cảm đang ở “thời mở cửa” mà sao tôi vẫn thấy mình “ngu kinh niên” vậy kìa?

– Giờ mà có máy chụp hình chụp ông với Nhỏ thì hay ha?

Tôi không trả lời. Chợt tôi giật mình khi Nhỏ cao giọng gọi:

– Ông!

– Sao cơ?

– Nghe Nhỏ nói gì không?

– Có.

– Sao không thèm trả lời?

Tôi ấp úng:

– À… ừ… mà Nhỏ hỏi gì vậy?

– Ghét ông ghê đi!

– Tại… quên rồi!

Nhỏ lại “liên khúc” nhéo vai tôi:

– Chất xám ông hơi bị thiếu đó nghe!

Vòng qua bùng binh Ngã Sáu rồi Ngã Bảy, qua Lăng Ông Bà Chiểu, tôi tăng tốc “bay” vô tận Gò Vấp. Quán cà-phê mới mở thật trữ tình. Thác nước nhân tạo làm dịu đi hờn giận ở Nhỏ. Âm thanh Hi-Fi quyện vào nhau. Những chiếc bàn chật người. Len lỏi vô tận cuối vườn mới tìm được bàn trống. Tôi ngồi trước. Nhỏ ngồi đối diện. Dưới ánh đèn néon, trông Nhỏ xinh hơn. Đôi mắt sáng. Mái tóc che nghiêng khuôn mặt trái xoan sao mà đôn hậu! Tay ôm chiéc túi xách phía trước với dáng ngồi rất… sinh viên. Im lặng là vàng. Nhưng phụ nữ lại ghét cay ghét đắng khi ngồi bên người khác phái ít nói – như tôi chẳng hạn. Tôi uống “thuốc liều”:

– Không dám ngồi gần à?

Nhỏ nhanh nhẹn vừa nói vừa đứng lên, chuyển chỗ y như có lực hấp dẫn:

– Sợ gì!

Nhỏ ngồi bên cạnh tôi. Không dưng tôi tự cảm thấy mình thiếu chất xám hơn. Bản tính vốn không vồn vã nơi tôi khó gây thiện cảm. Biết vậy mà tôi vẫn không sửa được. Thảo nào con gái “không ưa” là chí phải. Nhỏ ơi, ta đang “chết đuối” đây nè!

– Uống gì, Nhỏ?

– Ông uống nước dừa không?

Tôi gật đầu đồng ý cho “khỏi lạc bầy” thôi. Thực ra tôi khoái “món” cà-phê đá nhất xứ Giao Chỉ.

– Sao ông không uống cà-phê đá như mọi khi?

Nhỏ rành tôi ghê! Tôi cười trừ:

– Hôm nay đột xuất.

Người phục vụ đưa ra 2 ly nước dừa. Tô ráng galant bằng cách khuấy nước rồi mời Nhỏ. Sau đó mới lo phần mình. Tôi đùa liều (lại tiếp tục ngu nữa?):

– Nước dừa đục quá.

– Chứ còn sao nữa. Không lẽ trong như nước khoáng La Vie?

Tôi cười:

– Đâu đó. Chứ lấy đâu nhiều nước dừa mà họ cho. Họ pha đó. Buôn bán mà!

– Pha nước gì?

– Nước… giặt đồ.

Nhỏ “nguýt” tôi một cái thật “sắc”:

– Nói thấy ghê!

Tôi cười chữa thẹn:

– Đùa cho vui thôi. Nhỏ uống đi!

Luống công Dã Tràng. Mời gãy lưỡi mà Nhỏ cũng không thèm uống chút nào, dù chỉ một ngụm nhỏ. Bắt tội người ta vậy sao, Nhỏ? Thấy “quê độ”, tôi thấp giọng hỏi:

– Nhỏ giận?

– Không. Hơi đâu giận người dưng cho mệt xác.

Tôi xuống nước:

– Năn nỉ mà. Uống đi kẻo “nguội” hết rồi nè!

– Coi ai chết cho biết. Khi khong ai biểu nói. Thấy mà ớn!

Quả thật, Nhỏ thuộc loại “cứng đầu” có hạng. Nhất định không uống là không uống. Ngày Tình Yêu mà tôi nói chuyện lãng nhách quá. VTV3 có chương trình “từ ánh mắt tới trái tim” đã là nhịp cầu nối cho nhiều trái tim. Còn tôi lại vô tình thực hành phương pháp “từ ánh mắt tới trái… khổ quá” (chứ “khổ qua” còn đỡ!). Tôi hơi bị lúng túng. Khoảng im lặng rộng dần. Bất chợt, Nhỏ “bật đèn xanh” trước (may hết sức!):

– Lúc này thấy ông ốm quá! Chắc thức khuya nhiều hả?

– Có. Một phần vì “hao lo” nữa.

Không biết Nhỏ có “ngu” cỡ tôi không mà lại ngạc nhiên hỏi:

– Hao lo là gì vậy?

– Là… ho lao. Lây ngu rồi đó, Nhỏ ơi!

– Hứ!

Tiếng nhạc trữ tình đang “rung nhịp” lời ca khúc My Heart Will Go On của James Hormer và Will Jennings: Evry night, in my dreams, I see you, I feel you… Once more you open the door and you’re here in my heart, and my heart will go on and on… Hình như trái tim tôi cũng “go on”. Không biết Nhỏ có “nghe” thấy không nhỉ? Tôi hỏi:

– Nhỏ có bao giờ thấy “go on” chưa?

– Chưa. “Go away” thôi.

Tôi cảm thấy khuôn mặt tôi bỗng “nhàu” như tờ giấy vo tròn vứt ở sọt rác. Tôi nhìn Nhỏ. Đúng lúc Nhỏ cũng nhìn tôi và “hảo tâm” tặng miễn phí cho tôi một nụ hàm tiếu đủ sức làm trái tim tôi “rỉ máu” như chơi chứ chẳng giỡn. Trước mắt, tôi “lời” hơn một nụ cười. Nhỏ quay sang tôi, nói:

– Để Nhỏ coi bói cho.

Nhỏ cầm tay tôi, lật tới lật lui, rồi “phán” gọn một câu:

– Ông chưa có bồ.

– Sao biết?

– Thật mà. Vì ông “ngu đặc biệt”.

Tôi lầm bầm trong bụng: “Chúa ơi! Lẽ nào con ngu thật?”. – Nhỏ nói tiếp:

– Sao ông không chịu lấy vợ đi? Coi chừng ế đó.

– Ế rồi còn gì. Còn Nhỏ, chừng nào “chống lầy” nhớ mời nghe chưa?

– Cuối năm. Người mà Nhỏ chọn phải đủ tiền cho Nhỏ xài. Mong ông giàu cho Nhỏ nhờ.

– Lo học xong đã. Ra trường rồi tính. Quản trị kinh doanh vừa dễ kiếm việc vừa dễ làm giàu. Lấy chi sớm. Chừng đó khối chàng mê mệt.

– Năm nay 22 rồi. Vừa chưa?

– Ai biết! Để Nhỏ làm mai cho ông.

Tôi cà khịa:

– Không được thì sao?

– Yên tâm. Bà mai sẽ…

Tôi liền “ráp” cho vừa câu:

– Thế chỗ.

– Còn khuya!! Kiêu ngạo người ta đi.

Dưới ánh đèn đêm, tôi vẫn thấy được mặt Nhỏ bừng đỏ. Trông càng hay hơn.

Liếc nhìn đồng hồ: 22 giờ 13 phút (chính xác theo Big Ben đàng hoàng). Phải về thôi. Vì Nhỏ ở mãi Trần Hưng Đạo, quận 5 lận. Rồi tôi còn phải về Bình Thạnh nữa. Tôi đề nghị:

– Thôi, mình về đi Nhỏ!

Nhìn ra xa, Nhỏ chầm chậm hạ giọng:

– Ông lạnh như tên ông vậy. Ai đặt tên cho ông?

– Trời đất đặt.

– Hứ! Từ nay Nhỏ đặt cho ông tên mới: Do Not. Nói tắt là Don’t, được không?

Tôi gật đầu:

– Sao cũng được.

– À, hôm nào cho Nhỏ xuống Biên Hòa đi.

– Làm gì?

– Đi chơi với ông cho ông khỏi lẻ loi.

– Ừa, khi nào đi thì hẹn trước vài bữa.

Trước khi về Nhỏ còn “đía” thêm:

– Ông còn thiếu nhiều thứ lắm đó.

Trên đường về, Nhỏ không nói gì. Vu vơ nhìn bóng mình và Nhỏ mờ mờ lướt nhanh mỗi khi qua một cột đèn đường. Tôi “bạo phổi” hỏi:

– Bộ buồn ngủ sao mà im lặng vậy?

– Nói chuyện với ông chán thí mồ đi.

– Vậy à?

– Chứ sao nữa! Ông nhớ tối nay nha. Em ghét ông lắm!

Nhỏ nói chữ “em” rất nhỏ và nhanh. Lại “chuyển hệ” nữa. Lần đầu Nhỏ “dám” xưng là “em” với tôi. Trái tim tôi cũng chuyển nhịp khua điệu Rap.

Hai ngày sau, tôi nhận được tấm thiệp có hình bông hồng thắm đỏ với 2 chữ do Nhỏ viết: Your Love. Tôi cảm thấy “kỳ kỳ”, vì tôi đã không đủ galant để tặng Nhỏ một bông hồng tối hôm trước nhân Ngày Tình Yêu mà chính Nhỏ lại tặng thiệp cho tôi, dù tặng trễ. Cầm tấm thiệp trong tay mà nghe lòng mình khó tả. Tôi không hiểu hay tôi hiểu lầm? Tôi hỏi thiệp gì thì Nhỏ trả lời: “Thiệp chúc thọ ông chứ thiệp gì?”.

Một tuần sau, tôi đến tìm Nhỏ thì được biết Nhỏ về quê nghỉ hè rồi. Thế là “out”. Chắc Nhỏ giận nên mới không thèm báo tin. Tôi nói một mình:

– Nhỏ ơi, đừng giận ta! Giờ này Nhỏ đang làm gì? Nhỏ có nhớ ta không? Ta mong Nhỏ sớm lên lại thành phố tiếp tục học để… (để làm gì hả Nhỏ?).

Tôi vội viết thư cho Nhỏ: In love, who is more sorrowful, hả Nhỏ-yêu-của-ta? Đầu Nhỏ “mềm” rồi chưa? Mong Nhỏ đừng “phạt đền” ta kẻo… tội nghiệp! Vì giữa Nhỏ và ta còn một “khoảng sân” ta chưa dám vô: Vùng Cấm Địa. Nhỏ cứ học xong đi. Bằng lòng cho ta chờ Nhỏ không, Lệ Thủy? Chắc ta lại tiếp tục “ngu” mất thôi, Nhỏ yêu à! Gởi Nhỏ bài thơ mới “bóc tem” của ta nè:

Thương em không biết để đâu
Cất giữa nỗi sầu cho đẹp chiêm bao
Thương em không biết làm sao
Gọi tên nỗi nhớ ngọt ngào chờ mong
Nhỏ ơi, em có biết không?
Câu thơ lục bát không dưng biết buồn
Ta ngồi mong đợi mình ên
Bao giờ Nhỏ mới ở bên ta hoài?

Nhưng rồi từ đó tới nay, Nhỏ “im” luôn. Tất nhiên tôi hóa ngu kinh niên, ngu muôn thuở, nghĩa là chẳng còn ngày cuối tuần nào hoặc Ngày Tinh Yêu nào như lần đó nữa, dù tôi biết Nhỏ vẫn tiếp tục học đại học và sắp ra trường. Bốn mùa cứ luân phiên theo nhau thay đổi. Tại ta, tại Nhỏ, hay tại thời gian vô tình hả Nhỏ?

Có nuối tiếc mới là cuộc đời. Và kỷ niệm nào cũng đẹp dù đẫm chất buồn, rất buồn. Dù muốn hay không thì “mẫn cảm” ấy cũng đang nằm sâu trong ký ức, hãy giữ lấy cho đẹp mãi. Lệ Thủy em (cho ta một lần được thân mật gọi Nhỏ như vậy nha), mong em đừng giận ta. Khi nào có tin vui thì… forget-me-not nghen, cô bé ngày xứa Ta đã không vô được “vùng cấm địa” nên nuối tiếc. Ta sẽ làm khán giả để ủng hộ “trận đấu tình yêu” trên sân cỏ cuộc đời, Nhỏ đồng ý không? Hy vọng Nhỏ sẽ chiến thắng!

TRẦM THIÊN THU

1 comment:

  1. Anh Thu mến,

    câu chuyện thật dí dỏm, dễ thương. Một mối tình thoáng nhẹ, nhẹ đến và nhẹ đi, có lẽ vì còn có khoảng cách Vùng Cấm Địa. Vùng cấm địa này cũng thật mơ hồ vì chính người trong cuộc và người đọc cũng chưa thể mường tượng một cách rõ ràng được. Do đó chuyện tình này đã để lại nơi lòng độc giả một Giọt Buồn Không Tên như nhân vật chính trong chuyện vậy:
    ...
    "Thương em không biết làm sao
    Gọi tên nỗi nhớ ngọt ngào chờ mong"...

    Cám ơn anh nhiều.

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete