Thursday, December 2, 2010

THƯ GỞI BẠN HIỀN - GIOA-KIM

Chú Sóc Đưa Đường.


Bạn hiền thân mến,
Sáng nay mình ngủ dậy trễ vì không phải đi làm. Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mình mặc quần áo đi bộ thể dục.
Nhà mình ở có con đường ngắn trước mặt; dọc hai bên đường là những căn nhà xinh xắn xây cất gần giống nhau; trước mặt nhà có bãi cỏ và lối đi lát xi-măng, dành cho bộ hành, chạy thẳng tắp cho tới con đường ngang. Mình thường đi bộ thể dục trên những lối đi này.
Sáng nay, cũng như mọi khi, mình vừa đi vừa ngắm cây cối, bông hoa hai bên đường, thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời dõi mắt theo những cánh chim. Khí trời cuối tháng Chín mát mẻ và hơi se lạnh làm mình thấy sảng khoái. Giữa mùa Thu rồi đó. Mình vừa đi vừa cảm tạ ơn Chúa vì năm nay được hưởng một Tết Trung Thu tuyệt vời. Tuyệt vời không phải vì được rước đèn đi chơi hay bánh quà đầy mâm - già rồi còn gì. - Trung Thu năm nay rất đặc biệt; đó là thời điểm mặt trăng tròn nhất. Tin tức cho biết mặt trăng năm nay nhỏ nhất trong vòng mười tám năm trở lại đây; nhưng đẹp hay không đâu phải vì to hay nhỏ mà do thời tiết. Trung Thu năm nay trời quang mây tạnh, không có mây đen mưa buồn như những năm khác, tha hồ ngắm trăng…À, nói đến trăng thì mình lại liên tưởng đến Đức Mẹ vì người ta hay ví Đức Mẹ với trăng, như những câu: “Kìa Bà nào đang tiến lên…đẹp như mặt trăng”. Hoặc “Mẹ ví như ánh trăng diệu hiền, êm như cung đàn thần tiên.”. Nhiều lúc ngắm trăng mình cũng mường tượng thấy hình ảnh Đức Mẹ hòa quyện với trăng. Mơ mộng quá phải không? Có lúc mình cũng ước ao nhìn thấy Mẹ - Ai mà không muốn thế - vì nghe nói rằng Đức Mẹ đẹp vô cùng! Thánh Bernadette nói: “Khi đã thấy Đức Mẹ một lần thì chỉ mong chết để được nhìn thấy lại gương mặt của Mẹ.” Hơi dài dòng về trăng tí tẹo. Đang tả tình tả cảnh về Trung Thu mà.


Trở lại chuyện đi bộ thể dục: Mình đang đi bỗng thấy một chú sóc xinh xinh đang nhảy nhót trên bãi cỏ. Có lúc nó đứng lại đưa hai chân trước lên như hai cánh tay, còn hai chân sau thì đứng như người ta vậy; nó đang cầm vật gì cào cào rồi đưa vào miệng. Mình đến gần thì nó bỏ chạy tới cây thông gần đó rồi trèo lên, chuyền cành quanh quất một lát và nằm xuống trên một nhánh cây, im lìm bất động, đôi mắt mơ màng như đang suy tư. Mình đứng lặng ngắm chú sóc mà đầu óc miên man suy nghĩ. Ừ nhỉ, cuộc đời ta nhìn lại đầy kỷ niệm như một cuốn album. Bây giờ sóc đang nằm đó nhưng mới đây nó chạy nhảy, ăn mồi. Những hình ảnh lúc nãy đã trở thành kỷ niệm rồi. Chú sóc đang nằm đó, lát nữa sẽ nhảy đi nơi khác thì hình ảnh nó nằm suy tư là một kỷ niệm nữa, phải không? Cuộc sống với những sinh hoạt diễn tiến rồi cũng sẽ qua đi, qua đi …Mình nhớ hồi còn nhỏ mình thích đi tu vì nghe ai đó nói một câu bằng tiếng Pháp mà mình rất tâm đắc: “Tout passe!” -Mọi sự đều qua đi!- Khi qua bên Mỹ này, một hôm mình đi học, cũng tình cờ đọc được một câu chuyện lý thú với ý nghĩa tương tự làm mình thấy thấm thía vô cùng. Chuyện kể rằng: Ông Abraham Lincoln là tổng thống thứ mười sáu của Hoa Kỳ. Ông ta rất nổi tiếng. Trong một bài diễn văn đọc ngày 30 tháng Chín năm 1858, ông có kể lại câu chuyện sau đây: Có một vị quân vương ở phương Đông, lần kia truyền cho những vị thông thái chế ra một câu danh ngôn mà người ta luôn tâm đắc, mà phải đúng và phù hợp trong mọi hoàn cảnh. Các vị này trình lên câu sau đây: “ Và điều này nữa cũng sẽ qua đi.” ( And this, too, shall pass away. )
Ông Lincoln đánh giá câu này thật là hay và nhiều ý nghĩa. Nó làm cho ta khiêm tốn khi cảm thấy kiêu ngạo tự phụ. Nó an ủi ta trong lúc khốn đốn muộn phiền. Chuyện kể đã hơn 150 năm nay, bây giờ đọc lại vẫn thấy hay vô cùng. Càng suy nghĩ càng thấy thấm thía, càng thêm ý. Vài ý mình muốn thêm vào sự nhận xét của ông Lincoln là câu nói trên giúp ta lướt thắng mọi cám dỗ bất chính của cuộc đời và chịu đựng gian khó một cách vui vẻ vì yêu mến và vâng phục thánh ý Chúa . Kinh nghệm bản thân mình đã áp dụng và thấy rất hiệu nghiệm. Thí dụ bạn đang theo chế độ ăn kiêng, thấy chiếc bánh thơm ngon, thèm quá, bạn muốn ăn lắm nhưng nghĩ đến câu nói trên: “ Và điều này nữa cũng sẽ qua đi.” Bạn sẽ dễ dàng lướt qua cơn cám dỗ để làm một việc hãm mình. Câu nói này cũng sẽ giúp các vị tu hành một cách đắc lực khi bị trần gian lôi kéo quyến rũ.
Trở lại chuyện chú sóc. Nó đang nằm im bỗng nhổm dậy, nhìn quanh quất rồi lao vụt xuống gốc cây tìm kiếm vật gì, và phóng nhanh qua bên kia đường; mình nhìn theo thấy sóc leo lên một cây lớn, cành lá sum sê. Nhiều khi đi bộ ngang qua cây đó, mình thường cảnh giác vì sợ có vật gì trên đó rơi xuống đầu. Nhưng lần này vì tò mò và đang quan tâm tới sóc nên mình cũng đi theo qua bên kia đường, nhìn lên cây xem sóc giở trò gì nữa đây. Vì cành lá um tùm nên mình không thấy sóc đang làm gì, chỉ nghe tiếng sột soạt rồi bỗng thấy những miếng vỏ của một loại trái cây rơi xuống đất,; mình nhặt lên xem; vỏ mới bóc đó; đúng sóc là thủ phạm rồi; nhưng mình không biết đây là loại trái cây gì; mình đoán là hạt dẻ vì có đọc đâu đó chuyện nhi đồng về chú sóc và hạt dẻ; sóc thích ăn hạt dẻ và các loại hạt nói chung. Mình nhìn lên cây quan sát thì thấy có mấy chùm trái cây, chùm năm chùm ba trông rất xinh; mình chợt nhìn xuống gốc cây thì thấy có vài qủa đã rớt xuồng đó; lượm lên quan sát thấy quả có cạnh như trái khế bên ta. Mình đang phân vân chợt thấy gần đó có anh hàng xóm Mỹ đen đang lau chùi xe, mình ngoắc lại và hỏi có phải cây này là cây hạt dẻ không? Anh ta nói không phải; đây là cây pecan; cây này cho qủa, hạt ăn béo ngon nên người ta hay làm bánh nướng ngọt nhân hạt pecan, ăn vào các dịp lễ. Mình đã ăn loại bánh này nhưng bây giờ mới biết cây và qủa. Một khám phá thú vị nhờ chú sóc đưa đường. Mình có nghe trước đó vài giai thọai ở Mỹ người ta hay chế nhạo nhau vì có nhiều nhóm người có cách phát âm chữ pecan khác nhau như là pi-kan hoặc pi- kæn . Có người cho rằng dân miền Nam đọc pi-kæn, dân miền Bắc đọc pi-kan; có ngưòi lại nói dân thượng lưu thì đọc pi-kan còn bình dân đọc pi- kæn. Cũng có người lại nói cây pecan mọc ở miền Trung và miền Nam Hoa-Kỳ nên đọc theo miền Nam mới đúng. Tiếng Việt Nam dịch pecan là cây hay qủa hồ đào pêcan, theo từ điển Vietfun. Chắc bạn sẽ nghĩ cây pecan là cây qúi nên có nhiều chuyện như vậy. Cũng đúng thôi, vì ở Hoa K ỳ mỗi tiểu bang đều chọn một cây tượng trưng cho tiểu bang của mình. Cây pecan được tiểu bang Texas ở miền Nam Hoa Kỳ chọn làm cây tượng trưng cho tiểu bang mình. Texas là tiểu bang lớn thứ nhì của Mỹ về mặt diện tích cũng như dân số, và diện tích Texas lớn gần gấp ba lần nước Việt Nam. Vậy là mình đã học được một bài học thú vị về thực vật và địa lý. Cám ơn anh hàng xóm, cám ơn chú sóc.
Hôm nay đi dạo chơi gặp chú sóc. Chú sóc gợi lên trong đầu óc mình những ý nghĩ hay; có thể gọi đây là một trong những hạnh ngộ mà mình có trong đời. Ước mong trong tương lai mình sẽ còn có những hạnh ngộ khác giúp ích cho mình hơn nữa.
Chuyện kể hôm nay đến đây tạm dừng . Hẹn thư sau. Hy vọng những chia sẻ của mình làm bạn vui.
Thân mến,


----- Gioa-Kim -----

2 comments:

  1. Qua câu chuyện này của anh Sâm, Vũ Thủy cũng biết thêm được nhiều điều! . . .
    Trước đây, mặc dù có thời em đã sống ở nông thôn, nhưng vùng em ở không có con sóc. Đọc sách cũng có biết người ta dùng trái hồ đào làm bánh ăn ngon, nhưng không biết trái hồ đào trông thế nào!
    Hồi năm ngoái, khi người bạn của em còn có thể lái xe đưa em đi bộ tập thể dục ở công viên, thỉnh thoảng anh ta nói: Ơ! Có con sóc chạy qua kìa!”, những lúc ấy em thấy thú vị lắm vì chung quanh mình có những con vật xinh xắn. Đó là do em tưởng tượng ra chứ đâu có nhìn thấy con sóc. Năm nay, mắt bạn em đã kém lắm rồi không chở em đến công viên được nữa, chúng em đi bộ trong một cái sân trước một bệnh viện ở gần nhà em. . . Em cũng không thấy nuối tiếc những ngày đi bộ ở công viên, có cây xanh, có hoa lá, có chim trời và có sóc. . . vì em đã tận hưởng những giây phút quý báu đó như quà tặng của Thượng đế. Ngay cả bây giờ đi bộ ở sân bệnh viện cũng là quý lắm rồi. . . vì một ngày gần đây, khi mắt bạn em kém hơn, có thể anh ta chẳng dắt em đi bộ được nữa, em sẽ đi bộ để tập thể dục ngay trong căn phòng của mình chỉ có 6 bước tới và 6 bước lùi. . . Nhưng còn sống là còn hưởng được cuộc đời. . . và cả cái này nữa cũng qua đi! Ta sẽ không phải hối tiếc gì!

    ReplyDelete
  2. Anh Gioa-Kim Sâm mến,

    Câu chuyện này giúp tôi nhìn thấy Chúa rõ hơn qua mọi sự vật chung quanh. Chúa hiện hữu qua mọi tạo vật Người đã dựng nên. Đêm về ngắm sao trời, ngày đến nhìn sông núi, vũ trụ...để nhận biết Chúa là chuyện dễ hiểu, nhưng ngay cả sinh thường nhật của một con sóc nhỏ cũng khiến anh suy tư học hỏi về Chúa thì thật là một chuyện hy hữu đấy. Cám ơn anh nhiều nhé!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete