Tuesday, November 30, 2010

NHỚ CÁC CHỊ - Chuyện ngắn TRẦM THIÊN THU

NHỚ CÁC CHỊ

Thế mà đã 25 năm từ ngày chị Ba lặng lẽ vào cõi vĩnh hằng – ngày 15/12/1985. Chị mất khi còn trẻ, mới 32, chị “vội” đi trước và bỏ lại 5 con thơ, bỏ cả cha mẹ già và các em. Lá xanh rụng xuống để lá vàng khóc lá xanh rơi… Thời gian nhanh quá! Khi đó, mọi người đang nô nức chuẩn bị đón mừng đại lễ Giáng sinh thì gia đình mình lại mang nỗi buồn khôn tả.
Trước đó 15 ngày, gia đình tổ chức tiệc mừng chị Tư khấn trọng (một nghi lễ của đạo Công giáo), chị vẫn khỏe, vẫn đi chợ mua đồ về chuẩn bị tiệc mừng. Vậy mà tiệc xong, sau 1 tuần, chị phải đi cấp cứu. Từ lúc vô bệnh viện, chị bất tỉnh, không ai được ở gần chị, không ai nhìn thấy chị, và không ai nói được gì với chị.

Anh rể và em đi đi về về. Chị mang thai, người ta hút thai ra để cứu mẹ mà cũng không thắng nổi tử thần. Em rửa tội cho cháu và đem cháu về quê an táng. Được vài ngày, trên đường đi học thì em gặp xe đưa chị về… Cu Mập hồi đó không chịu ai tắm cho và không chịu ăn, anh rể phải gọi em đến cho cháu ăn – vì nó không chịu ai khác. Bây giờ nó đã lớn, có vợ con rồi. Chị vất vả với chồng con mà chưa được chút thảnh thơi, các con chị đã trưởng thành nhưng không thể bù đắp gì hơn – vì chị đã vĩnh viễn xa chúng quá lâu rồi, ngay khi chúng còn nhỏ dại!

Ngày ấy hoàn cảnh khó khăn, ai cũng nghèo, chiếc giường đặt chị nằm cũng sơ sài, chiếc quan tài cũng quá giản dị. Cha mẹ đặt cho chị tên Huệ cũng hợp với chị. Chị luôn tươi cười, rộng rãi, xởi lởi. Mỗi lần cu Mập từ nhà ngoại về khóc với mẹ, chị cười và biết điều gì xảy ra. Rồi gặp tôi, chị lại cười và nói: “Cu Mập về khóc, chị chỉ nói: Lại nghịch đồ nên cậu mắng phải không?”. Chị luôn hiểu vấn đề như thế chứ không bênh con mà trách tôi!

Một sự trùng hợp: Sau hơn 1 năm lâm trọng bệnh, chị Tư lại vĩnh viễn ra đi lúc 6:50 ngày 15/12/2009. Hai chị em từ giã cõi đời cùng ngày cùng tháng. Một ngẫu nhiên kỳ lạ! Chị Tư luôn đau nhức vì chứng ung thư đã di căn, xót lòng mà tôi không làm được gì, vẫn đành lòng thúc thủ. Tết 2009, chị Tư về “ăn tết” với tôi và gia đình chú Út 10 ngày. Vừa về quê một lúc, chị trao cho tôi và chú Út “kỷ vật” Mẹ để lại, tôi lặng người mà không nói nên lời. Tôi biết điều gì sắp xảy ra! Thú thật, tôi còn dở lắm: Vì chị em không hợp nhau về tư tưởng, nói chuyện luôn “khắc khẩu” nên tôi ít ghé thăm throng thời gian chị Tư nằm bệnh. Tôi cũng không biết làm sao hơn! Và rồi, điều gì đến cũng đã đến, điều tôi lo sợ đã thực sự xảy ra. Vậy là mọi người đã bỏ tôi đi hết rồi!
Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, tôi rất nhớ các chị dù tôi không nói ra, nhưng lòng tôi là khoảng cô đơn khôn tả…

Lạy Chúa, con vẫn xác tín đó là Thánh Ý Chúa, vì một sợi tóc trên đầu cũng không ngoài tầm kiểm soát của Ngài. Con xin tín thác nơi Ngài, vì có “Chúa Giêsu là Đường, là Sự thật và là Sự sống” (Ga 14,6).
TRẦM THIÊN THU

1 comment:

  1. Anh Thu mến,

    Một câu chuyện buồn! Một tâm sự buồn! Một kỷ niệm buồn! Nhưng thật tốt lành khi biết tin tưởng và phó thác mọi sự trong Thánh Ý Chúa, như đoạn cuối anh viết như một lời cầu nguyện: "Lạy Chúa, con vẫn xác tín đó là Thánh Ý Chúa, vì một sợi tóc trên đầu cũng không ngoài tầm kiểm soát của Ngài. Con xin tín thác nơi Ngài, vì có “Chúa Giêsu là Đường, là Sự thật và là Sự sống” (Ga 14,6).

    Cám ơn anh nhiều!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete