Sunday, December 5, 2010

NGỌN LỬA TRONG VƯỜN

Về lại mảnh vườn hoang
Nơi hồn đang trống rỗng
Tìm chút nắng lắt lay
Chúa ơi, Người có hay
Hồn con như hóa đá!
Lá rụng khắp vườn hoang
Chim lang thang rời tổ
Cỏ mọc chen chúc rễ
Chằng chịt lối con đi. . .

Đi về đâu, về đâu?
Sầu giăng hồn cô tịch
Loanh quanh mãi phận người
Lại trở về chốn cũ
Soi bóng mình chông chênh
Mênh mông hồn lạc lối
Gục ngã cuối nẻo đường
Tưởng chừng hồn vô vọng
Nước mắt cạn mù khơi. . .

Chẳng đợi hồn mở cửa
Người đã vào vườn hoang
Cưu mang sầu nhân thế
Gieo hạt giống ân tình
Cho hoa hồng lại nở
Trên khoảnh đất hồi sinh
Tình Người như ngọn lửa
Bừng lên niềm hy vọng
Đọng giữa quả tim này!

15/2/2009

1 comment:

  1. Vũ Thủy mến,

    Bài thơ thật ấn tượng! Hồn người thiếu vắng Chúa chỉ là một mảnh vườn hoang, rễ cây cỏ dại mọc chen lối, chỉ là nơi chốn của thú hoang, quỷ dữ. Chợt nhớ lời kêu gọi của Thánh Gioan Tiền Hô, khai hoang sạch sẽ, dọn đường sửa lối, mở cửa vườn chờ đón Chúa. Nếu vườn có Chúa làm chủ thì sẽ trở nên tươi tốt, nghìn hoa khoe sắc và đơm kết trái xum xuê:
    ...
    "Người đã vào vườn hoang
    Cưu mang sầu nhân thế
    Gieo hạt giống ân tình
    Cho hoa hồng lại nở
    Trên khoảnh đất hồi sinh
    Tình Người như ngọn lửa
    Bừng lên niềm hy vọng
    Đọng giữa quả tim này! "

    Cám ơn em nhiều nhé! Bài thơ rất ý nghĩa trong mùa vọng này!

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete