Saturday, July 17, 2010

Chuyện ngắn của Vũ Thủy.

MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY


Giàn hoa tím trước tiệm thuốc tây của Hương soi bóng nó lung linh, những hình thù tối, sáng nhảy múa trên sân. Hương lơ đãng nhìn ra ngoài phố, người đi chợ đã thưa dần. Một người đàn ông nhà quê trạc trung niên do dự bước vào tiệm thuốc. Ngày nào Hương cũng thấy ông ta chở lủng củng những cái thúng, cái mẹt đựng tôm cá đi ngang qua đây. Chắc ông ta chở đến bỏ mối cho người bán cá nào đó. Ông ta ăn mặc lôi thôi, chân không mang dép bước vào sát quầy thuốc, bảo Hương bán cho mấy viên Am-pi rồi hỏi:

-Cô ơi! Chân tôi bị vết thương, uống thuốc Am-pi có hết không cô?

Hương nhìn ông ta:

-Chân anh bị làm sao? Vết thương có lớn lắm không?

Ông ta vừa kéo cao ống quần vừa chìa bàn chân ra cho Hương xem. Một bàn chân thô kệch dính đầy bùn đất, một vết thương có vẻ rất sâu đã sưng lên đỏ mọng, miệng vết thương cũng toèn hoen đất cát. Hương hỏi:

-Tại sao anh lại bị thương như vậy, bị bao lâu rồi?

Ông ta trả lời:

-Tôi bị lưỡi cuốc cuốc vào từ chiều hôm qua, cô à!

Hương nhìn ông ta ái ngại:

-Vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng rồi anh ạ, chỉ uống Am-pi không thôi thì không khỏi đâu! Anh phải rửa vết thương cho thật sạch rồi băng bó lại chứ vết thương ở dưới bàn chân cát bụi bay vô là không tốt đâu!

Nói rồi Hương lấy thuốc theo lời ông ta yêu cầu. Cô cũng đưa thêm cho ông ta một cuộn băng vải, một chai Oxygene. Người đàn ông xua tay lia lịa:

-Thôi khỏi lấy mấy thứ đó, tôi chỉ lấy thuốc thôi cô à!

Hương cố giải thích cho ông ta và dặn dò cách săn sóc vết thương. Thấy ông ta nghe mình với vẻ hững hờ, Hương nghĩ bụng “Mình cố ép anh ta đem mấy thứ này về rồi chắc anh ta cũng không biết cách thực hành”. Cô nói với ông ta vẻ tận tình:

-Để tôi rửa vết thương này một lần cho anh coi rồi về nhà làm theo. Mỗi ngày anh phải rửa sạch rồi thay băng. Nếu anh coi thường không chăm sóc nó, anh có thể bị cưa chân đó!

Hương chỉ cho ông ta một chiếc ghế đặt phía sau quầy thuốc:

-Anh ngồi xuống đây đợi tôi một lát, để tôi ra sau lấy nước cho anh!

Cô bưng ra một thau nước sạch, đặt ngay dưới chân ông ta, bảo:

-Anh rửa chân cho sạch đất cát đi!

Cứ sự thường, Hương nghĩ: “Anh ta chắc sẽ ngại vì bàn chân quá dơ dáy của mình sẽ tự rửa sạch đất cát trước khi mình rửa vết thương cho anh ta”. Nào ngờ, người đàn ông thản nhiên thả bàn chân đen sì sì vào cái thau trắng muốt của Hương, rồi ngồi với dáng vẻ chờ đợi. hương đành ngồi xuống trước người đàn ông để kỳ cọ bàn chân cáu bẩn của ông ta. Vừa làm công việc này cô vừa cảm thấy ơn ớn vì đây là lần đầu tiên cô rửa chân cho một người đàn ông xa lạ. Mỗi lúc cái cảm giác ơn ớn ấy càng tăng lên, thau nước trắng muốt đã trở nên đen sì. Tự nhiên, cô muốn đứng lên bỏ mặc người đàn ông đó, nhưng cô chợt nhớ đến việc Chúa Giê-su đã rửa chân cho các môn đệ trong bữa tiệc ly năm xưa, cô tự nhủ: “Mình làm việc này là vì Chúa, vì yêu thương, nếu không anh ta sẽ có thể bị cụt một bàn chân. . .” Cảm giác ơn ớn trong cô không còn nữa, một cảm giác sốt sắng được phục vụ nhiệt tình dâng lên trong cô. Không những Hương chỉ rửa cái chân đau mà còn bảo ông ta đưa cả cái chân lành lặn cho cô rửa nữa. Hương thay nước trong thau và rửa chân cho ông ta cho đến khi hai bàn chân của ông ta sạch boong. Sau khi rửa sạch vết thương bằng oxygene, Hương lấy bông gòn lau khô và băng bó vết thương lại. Chưa bao giờ Hương ưng ý với công việc băng bó như thế, bàn chân người đàn ông bán cá được băng bó một cách khéo léo hết sức khiến Hương ngạc nhiên với chính mình. Hương đưa gói thuốc và dụng cụ cho khách rồi dặn dò ông ta cách băng bó một lần nữa. Ông ta hỏi:

-Hết bao nhiêu tiền vậy cô?

Hương mỉm cười trả lời:

-Của anh hết 18.000 đồng!

Người đàn ông thốt lên một câu mà cô không ngờ:

-Gì mắc dữ dzậy?

Hương phật ý nói:

-Tôi chỉ tính tiền thuốc và tiền chai oxygene với lại cuộn băng, tôi không tính công rửa vết thương cho anh đâu!

Người đàn ông móc túi lấy tiền đưa cho Hương rồi cầm gói thuốc quay ngoắt ra khỏi tiệm thuốc không một lời cảm ơn. Hương thoáng ngạc nhiên, sau những việc cô làm cho người đàn ông này dường như ông ta nghĩ rằng cô đã chém đẹp tiền thuốc vậy. . . nhưng cô cũng không thấy buồn vì thái độ khiếm nhã của ông ta. Cô nhìn theo ông ta, một cơn gió thổi mát rượi, những bóng râm nhảy múa trước sân linh hoạt hơn, dường như chúng nhảy lên reo vui theo nhịp đập trong trái tim cô. Một ngày làm việc như mọi ngày, vậy mà sao lòng cô lại rộn lên sung sướng?
15/7/2010
Vũ Thủy

2 comments:

  1. Với Chúa, trong tình thương chân thật,thì dù có bị ánh mắt hận thú, dù đời có mĩa mai, dù có bị bạc đãi. Đời ta vẫn thấy vui, vì niềm vui bao giờ cũng đến bắng chính tình yêu dâng hiến. Cám ơn em Vũ Thủy. Bài viết vừa ngắn, gọn và xúc tích.
    vp

    ReplyDelete
  2. Thuy oi , sao em choi ac qua vay , dem chuyen that doi anh ra ke tum lum , nao la chi co 18000$ ma con che mac , nao la an mac loi thoi ,nao la bo di khong cam on v.v..Vay la chet anh roi !!!!
    Giuse Suong .

    ReplyDelete