Thursday, April 22, 2010




EM ĐI RỒI!

Em đi rồi! Cả vùng trời tan biến!
Cuốn trôi đi, bao vỡ-vụn của tim anh,
Ngôi nhà xưa, giờ trống vắng lặng tanh,
Căn phòng ngủ, phủ lên màu tang trắng.
Những con phố, những nẽo đường quạnh vắng,
Giữa phồn hoa, những tưởng chốn sơn-khê,
Vầng trăng xưa, nay đã khuyết lời thề,
Nụ hôn ấm, chỉ còn trong kỷ-niệm.
Gửi theo gió, lời vọng kêu tắt lịm,
Tìm trong mưa, bóng dáng của em yêu,
“Đập gương xưa”, mong tìm nét yêu kiều, (*)
“Ủ chăn gối”, giữ làn hương hơi ấm. (*)
Lòng khắc-khoải, một tình yêu nồng thắm,
Nghĩa thủy-chung, nơi kiếp sống mong-manh,
Đời tha-hương, mơ mái ấm an-lành,
Dù tim-vỡ, (vẫn) mong em …ngày trở lại …


Quốc-Khánh
(April 16th, 2010)
________________________________________________________
(*) Chú-thích:
K’ đã mượn 2 ý tưởng “Đập gương xưa” và “Ủ chăn gối” trong tác-phẩm văn-học nổi-tiếng “Cung Oán Ngâm Khúc” của thi-hào Ôn Như Hầu - Nguyễn Gia Thiều (viết vào thế kỷ thứ 18)

3 comments:

  1. Anh Khánh ơi, bài thơ của anh Khánh hay và tình tứ quá đi! Anh Khánh ráng chịu khó sáng tác nhiều thơ tí nữa để mọi người thướng thức nhé!

    Thank you!
    em,sang

    ReplyDelete
  2. Anh Khánh mến,
    Bài thơ hay lắm! cảm động lắm! Đúng là khi người yêu đi rồi thì mọi sự đều đổi thay phải không? Từ lòng người cho đến ngoại cảnh, tất cả hình như là vô nghĩa!
    .......
    Em đi rồi! Cả vùng trời tan biến!
    Cuốn trôi đi, bao vỡ-vụn của tim anh,
    .........
    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  3. Em Đi Rồi
    Người ra đi để lại trong lòng người ở lại một sự mất mác, một nỗi buồn khó xoá nhoà trong tâm trí.
    Cầu xin đừng có những cuộc chia tay xảy ra trong đờivp

    ReplyDelete