Thu Nhớ Mẹ
Nhạc: Phạm Trung
Tiếng hát: Bích Hiền
Wednesday, October 31, 2012
Chuyện ngắn Trầm Thiên Thu: Ký Ức Về Thầy.
Ký ức về THẦY
Bản tính nó nghịch ngợm nhưng nhút nhát. Hình như đó là định luật bù trừ. Chạy nhảy suốt ngày như chim, nó không ngồi yên lúc nào. Thậm chí, đi học về là vứt cặp đó, mắt trước mắt sau là “biến” ngay. Ai cũng nói nó tuổi Heo mà như Ngựa vậy. Chắc là Heo rừng hoặc Heo mọi gì đó nên mới “đi hoang” như thế. Số nó lận đận là cái chắc!
Quả thật, nó lận đận y boong! Thầy bói nói không sai. Người thì nói chữ nó đẹp nên “đào hoa”. Người thì nói nó đàn-ông-tính, nhiều cô sẽ “khổ” vì thương thầm. Người lại nói nó thoát chết 3 lần sẽ sống thọ, nhưng có khá cũng phải ngoài 40. Nói chung là trăm đường lận đận. Tính nó “gàn bát sách” lắm. Khí khái cũng khỏi chê, đôi khi bị hiểu lầm là kiêu ngạo nữa.
Từ ngày còn học phổ thông, thầy và các bạn thường gọi nó là Nguyễn Đình Chiểu vì trán nó thoáng nét nhăn dù còn trẻ tuổi, nhìn nó có vẻ điềm đạm như một ông đồ vậy.
Hôm đó, thầy đến cửa lớp mà nó vẫn còn thao thao “giảng”:
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau
Cụ Nguyễn Du đã viết trong Truyện Kiều như thế, nói lên “quy luật muôn đời”: Tài mệnh tương đố. Các chàng có tài và các nàng có sắc đều phải… “tỉnh thức”. Vì sao lại như thế? Ai có thể phát biểu?
Cả lớp cười ồ. Nó ra vẻ nghiêm nghị:
– Trật tự trong giờ học.
Cả lớp nhìn nhau và lại cười ồ. Chợt 74 con mắt “đồng quy” về phía cửa ra vào. Thầy! Nó vụt xuống chỗ ngồi. Thầy đi từ trên xuống cuối lớp rồi lại chậm rãi đi lên, không nói gì. Cả lớp “nín thở”, tưởng chừng nghe được tiếng vỗ cánh của một… con ruồi. Xong!
Thầy là một “típ” người nghiêm khắc mặc dù có những lúc vui vẻ mang một chút hài hước. Nơi thầy toát ra vẻ gì đó khiến học trò nể sợ. Thầy bôn ba sống không khác một lãng nhân. Có lẽ cuộc sống vất vả nhiều nên thầy “khô” như thế. Tên thầy cũng đủ nói lên bản chất riêng của thầy. Còn nó hoạt bát, hiếu động nên nó chẳng ưa gì những ai khó tính và lầm lì, dù là thầy. Một hôm, thầy hỏi ai viết mấy câu Kiều trên bảng. Cả lớp nín thinh. Nhìn nét chữ, ai cũng đoán ra nó. Và cũng chỉ có nó mới “liều” như vậy. Nguyên văn còn đó:
Quá niên trạc ngoại “ba lăm”
Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao
VIỄN DU
Nó đã sửa chữ tứ tuần thành ba lăm cho ra vẻ “lâm li bi đát”, và tên Nguyễn Du thành Viễn Du cho thích hợp. Chúa liều! Thực ra nó đùa vui chứ chẳng có tâm địa xấu gì cho cam, và nó cũng không hề cố ý coi thầy là Mã Giám Sinh. Bạn bè đều biết nó thẳng như ruột ngựa. Dĩ nhiên nó không thể không nhận lỗi. Thầy “mo-ran” cho nó “te tua”. Nó cúi mặt thấy thương! Thầy bắt nó đứng ngoài lớp và lên văn phòng làm kiểm điểm. Con sâu làm rầu nồi canh. Cả lớp phải “vạ” lây. Từ đó nó càng không ưa thầy. Có lúc nó cầu cho thầy… trúng gió hoặc bị tai nạn (nhẹ thôi) để được nghỉ tiết học hôm nào đó. Nó sẽ là người sướng nhất vì nó đỡ… khổ!
Phải công nhận là thầy khó, khó đủ thứ. Khi thầy viết lên bảng, không thấy ai viết vào tập, thầy liền la: “Làm gì ngây như chú Tàu nghe kèn vậy?”. Khi lớp lục tục viết bài, thầy lại mắng: “Vẹt! Nghe giảng. Hiểu đã. Ghi sau”. Khi bạn “bí” bài, nhắc bạn thì thầy quở: “Đừng xen vào chuyện của hàng xóm”. Khi không nhắc, thầy lại trách: “Không có tình đoàn kết”. Ôi, đủ thứ chuyện trên đời! Sao cũng bị thầy trách. Nó “quậy” hơn nên thầy “quan tâm” hơn. Và, dĩ nhiên, nó “khó chịu” nhất là cái chắc rồi.
Có lần nó bệnh nặng, nghỉ học cả gần tháng nay. Mẹ lo chạy đủ thứ thuốc, hết thuốc Nam sang thuốc Bắc, rồi thuốc Tây, vì mẹ vẫn nói: “Có bệnh vái tứ phương”. Mẹ còn để linh ảnh Lòng Chúa Thương Xót ở ngay đầu giường nó, và ngày nào mẹ cũng lần Chuỗi Lòng Thương Xót và Chuỗi Mân Côi đẩ cầu nguyện cho nó mau bình phục. Bạn bè đến thăm và nói là thầy nhắc nó, nó nói với giọng “phớt tỉnh Ăng-lê”:
– Dẹp đi. Đừng nhắc tới ổng ở đây.
Một tuần. Bệnh nó chỉ thuyên giảm chút ít. Nó lơ mơ nghe tiếng mẹ:
– Thưa thầy, hôm nay thay thuốc, thấy cháu có khá hơn.
Nó mở mắt, không phải mơ. Thầy đang mỉm cười nhìn nó:
– Sơn, em khỏe nhiều rồi chứ? Ráng tịnh dưỡng, mau khỏi, đi học với các bạn nha!
Nó chỉ khẽ thưa:
– Dạ.
Nó miên man suy nghĩ. Thầy biết nó ngang bướng tuổi mới lớn, luôn cho mình là đúng, luôn nghĩ mình là “cái rốn của vũ trụ”, nên thầy không giận nó? Thầy tâm lý quá! Có lẽ nó nghĩ sai về thầy? Những ý nghĩ đan nhau làm nó nhức đầu. Nó chợt thiếp ngủ. Và trong giấc mơ, nó thấy thầy bị tai nạn khi giúp nó vượt qua một nguy hiểm. Nó bật khóc khi thấy mặt thầy đầy máu. Nó nức nở:
– Thầy… thầy…
Mẹ nó chạy vào:
– Con sao vậy?
Nó lắc đầu, và hỏi:
– Thầy về lâu chưa mẹ?
– Về lâu rồi. Thầy mua cho con cam và 10 gói cháo gà ăn liền kìa.
Nó cảm thấy hổ thẹn và xốn xang trong lòng. Chiều dần xuống. Ánh nắng vàng võ đầy sân ngoài kia khiến nó bâng khuâng. Mẹ bảo nó “ốm lớn”. Nó miên man nghĩ đến thầy, đến các bạn…
o0o
Sáng nay, 2 tiết Văn của thầy. Nhà trường thông báo nghỉ, chỉ nói thầy đi công tác đột xuất. Có thể tuần sau thầy mới dạy lại. Nó chợt thấy lòng trống vắng và thèm nghe những lời giảng trầm ấm của thầy về những áng văn chương tuyệt tác mà thầy truyền đạt.
Ngày Hiến chương Nhà giáo sắp tới. Cả trường chuẩn bị làm báo tường. Năm ngoái thầy làm trưởng ban biên tập. Năm nay người khác thay thế. Hai tuần trôi qua. Cuối cùng, vì lý do sức khỏe, nhà trường phải thông báo thay thầy dạy Văn để học sinh không bị gián đoạn việc học, và cũng để thầy có thời gian nghỉ dưỡng sức. Lớp đã quen thầy nên lúc này thấy buồn và nhớ thầy mặc dù thầy “khó” đủ thứ. Buồn hơn khi biết thầy nghỉ vì lý do sức khỏe. Nó hóa “hiền” hơn rất nhiều.
Lớp tổ chức thăm thầy vào ngay sáng 20/11, phải có mặt đầy đủ.
Căn nhà nhỏ nằm trong hẻm sâu, nghèo nàn, đơn sơ. Chiếc bàn nhỏ và ít sách. Nó ngạc nhiên khi thấy trên bàn thờ có Thánh Giá, có linh ảnh Lòng Chúa Thương Xót, tượng Đức Mẹ La Vang và tượng Thánh Giuse. Vậy là thầy cũng theo đạo Công giáo. Sao nó không hề biết và không nghe thầy nói gì? Nó cười vì thấy vui trong lòng, vậy nó là “đồng minh” của thầy rồi.
Nó vừa ngạc nhiên vừa thú vị khi thấy thầy viết câu nói của Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu và đặt ngay ở bàn viết: “Tôi thích sự đơn điệu của sự hy sinh vô danh tới mức xuất thần. Nhặt một cây kim vì yêu mến cũng có thể hoán cải một linh hồn. Tôi thích hy sinh thầm lặng để cứu các linh hồn. Tôi thấy được trong nỗi đau khổ thầm lặng có sự đau khổ cứu độ, chính đau khổ là việc tông đồ của tôi. Tôi đi tu Dòng Kín để cứu các linh hồn và cầu nguyện cho các linh mục. Tôi muốn dùng Nước Trời của tôi để làm những điều tốt lành trên thế gian”. Nó thầm nghĩ: “Thầy đạo đức quá!”.
Thầy nằm đó, gầy guộc, xanh xao, mái tóc điểm nhiều sợi trắng. Thi thoảng thầy ho khan, nặng tiếng. Trông thầy hom hem hơn thường nhật. Thảo nào người ta thường gọi nghề dạy học là nghề “bán cháo phổi”. Lớp tặng thầy ít sữa, ít cam để thầy bổ dưỡng.
Tới một lúc nào đó, người ta bỗng nhận ra điều gì đó “thú vị”, và điều gì đó là chân lý. Nó cũng chợt nhận ra như vậy. Sống mũi nó sè cay vì hối hận về những gì nó đã nghĩ không hay về thầy trong thời gian qua. Nó cầu mong thầy mau bình phục và trở lại bục giảng. Lần đầu tiên nó biết nhịn ăn sáng để hy sinh và lấy tiền xin lễ cầu nguyện cho thầy. Thấy cuộc sống của thầy bình thường và quá giản dị, nó cảm thông những khó khăn, những khó tính của một người như thầy. Nó bắt đầu thấy thương thầy, chỉ sợ thầy không qua khỏi!
Vâng, cuộc đời còn nhiều hoàn cảnh khó khăn và nhiêu khê gấp bội. Bất chợt nó nghĩ tới viễn cảnh tương lai của mình và thầm nghĩ: “Thầy ơi! Xin thầy tha lỗi cho đứa học trò ngỗ nghịch và bồng bột đã cư xử với thầy thiếu lòng tôn sư trọng đạo. Không một bông hoa nào đẹp bằng hoa lòng tôn trọng, yêu thương và chăm ngoan học tập để kính tặng thầy, hôm nay và mãi mãi”.
Quả thật, cuộc sống còn khắc nghiệt hơn người ta tưởng. Không phải là sung sướng mà chính gian khổ mới khiến người ta thành nhân. Lửa thử vàng, gian nan thử sức. Đủ can đảm vượt qua khó khăn mới đúng là anh hùng, là vĩ nhân. Nó chợt biết khóc, nhưng rồi nó mỉm cười khi nhớ lời Khổng Tử nói rằng: “Vinh quang lớn nhất của ta không phải là không vấp ngã mà là biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã”. Nó vừa trở thành người lớn!
Ngoài kia nắng đổ nhẹ. Có chiếc lá cuối Thu rụng xuống làm nhịp cầu nối với mùa Đông. Thầy đã đi sâu vào ký ức nó, và chắc chắn không thể phai nhòa theo thời gian. Nó thực sự khâm phục thầy, một con người sống giản dị nhưng có chiều sâu. Nó quyết tâm sống gương mẫu theo lời Thầy vẫn thường khuyên: “Hãy khó với chính mình, nhưng hãy thông cảm và thoải mái với người khác. Giá trị cuộc đời tính bằng chiều sâu chứ không tính bằng chiều dài”.
Về nhà, nó nhớ lại thầy hay nói với lớp: “Không hưởng thụ, nhưng phục vụ”. Bây giờ nó mới hiểu, thì ra đó là thầy sống tinh thần của Chúa dạy như Phúc âm theo Thánh Matthêu 20:28 đã ghi.
Điều nó sợ đã trở thành sự thật. Nó thắp nén nhang trước di ảnh thầy mà nó thấy lòng nhói đau vì nó không còn cơ hội nói lời xin lỗi thầy nữa. Nó lâm râm cầu nguyện: “Thầy ơi! Xin tha lỗi cho con”. Nó nhớ bây giờ đang tháng Mười Một, tháng cầu cho các linh hồn, rồi nó thân thưa với Chúa: “Xin Tình yêu Chúa bao dung, xin Lòng Chúa Thương Xót bao la cho linh hồn thầy Thomas về hưởng Tôn Nhan Chúa. Vì Danh Chúa nhân từ, xin cho các linh hồn được lên chốn nghỉ ngơi, hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen”.
TRẦM THIÊN THU
Monday, October 29, 2012
THÁNH LỄ TRUYỀN CHỨC LINH MỤC
Đức Quốc: Sáng hôm nay chúa nhật 11giờ tại thánh đường Franz-von-Sales (Haus Overbach) thành phố Juelich-Barmen thuộc Giáo Phận Aachen thầy Dominik nguyễn Viết Hiển Dòng Thánh Phanxicô thành Sales (OSFS.Order of St. Francis de Sales) đã vững bước hân hoan bước lên trước bàn thánh để thưa hai tiếng "Xin Vâng" sẵn sàng bước theo ơn gọi để trở thành Linh Mục của Chúa phục vụ giáo hội và tha nhân.
Thân con hạt bụi mọn hèn
Ngài ban "ánh sáng" soi đèn đức tin
Khởi từ "mặt đất" van xin
PHÚT LINH THIÊNG:
Vào lúc 11giờ chúa nhật tại thánh đường Franz-von-Sales (Haus Overbach) thành phố Juelich-Barmen thuộc Giáo Phận Aachen thầy Dominik nguyễn Viết Hiển Dòng Thánh Phanxicô thành Sales (OSFS.Order of St. Francis de Sales) đã nằm sát mặt đất trước mặt Thiên Chúa, Đức Giám Mục phó Dr. Johanes Kleidler Giáo Phận Rottenburg-Stuttgart, Cha bề trên, các anh em cùng dòng và gia đình dòng họ cùng tín hữu giáo dân để khẩn cầu xin Chúa, Đức Mẹ, và các Thánh phù trợ chở che cả cuộc đời. Đây là hình ảnh và là giờ cảm động nhất mỗi khi tôi được tham dự vào "kinh cầu Các Thánh" cho việc sửa soạn tiến lên bàn Thánh để Đức Giám Mục đặt tay truyền "Thánh Chức Linh Mục". Thú thực, tôi cũng được diễm phúc tham dự khá nhiều những lần vĩnh khấn của Qúy Sơ, hay Qúy tu Sỹ Linh Mục, là mỗi lần vô cùng xúc động, khi hình ảnh tiến chức nằm sát mặt đất thấp hèn và "kinh cầu Các Thánh" vang lên. Những cảm xúc cứ trào dâng lên mãi như tự mình cũng đang được ơn của Chúa Thánh Thần ban xuống.
Sau kinh cầu các thánh là phần ĐGM. Dr. Johanes Kleidler xức dầu lên hai bàn tay, rồi sau đó ngài đặt tay trên đầu truyền chức và cầu xin ơn Chúa Thánh Thần. Trong lúc này ca đoàn hát bài xin Thánh Thần hãy đến. Tiếp đến là cha bề trên và các linh mục lần lượt đặt tay trên đầu tân Linh Mục và cầu nguyện.
Sau đó Tân Linh Mục bước lên bàn Thánh và dâng Thánh lễ đồng tế với ĐGM. và Qúy LM đồng bàn.
Kết lễ Tân Linh Mục cám ơn ĐGM., các LM. ông Bà cố và mọi người, đồng thời mời tất cả sang hội trường kế bên chung bữa tiệc mừng.
Gia đình dòng họ, bạn bè và quan khách Việt-Đức vào khoảng 300 đã rất vui mừng và hân hoan chúc mừng Tân Linh Mục, và đặc biệt Ông Bà Cố Nguyễn Vĩnh Phúc.
Đây là người con thứ 3 của Ông Bà đã đi theo tiếng gọi Giêsu để trở thành Linh Mục sẵn sàng phục vụ Giáo Hội và tha nhân.
(Một người Chị đã vào tu trong dòng kín hơn 10 năm. Một người Anh kế đã vào dòng kín và đã lãnh nhận Thánh chức Linh Mục hôm 07.07.2012. Và hôm nay là Tân linh Mục. Còn một người em trai út mới xong đại học cũng đang tìm hiểu ơn gọi.)
Thanh Sơn 29.10.2012
Duyên Đất, Tình Trời- artworks from HBTT
Duyên Đất, Tình Trời
Khôn ví, cao vời
Ở Khắp muôn nơi
Như tia mặt trời
Toả sáng nơi nơi.
Gieo hạt vào đất
Lá non nảy mầm
Gieo tình vào đất
Trái ngọt, hoa thơm
Con nợ một đời
Tình Trời, với đất
Con nợ một đời
Tình Chúa cao vời.
HBTT-11/1/2012
Thursday, October 25, 2012
ƯỚC MONG CỦA THẦY
Thơ Vũ Thủy
“Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên!” (LC: 12, 47)
Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất
Lửa tình yêu bất diệt đã xuống trần
Cho nhân thế thôi không còn lạnh lẽo!
Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất
Thầy khát khao lửa ấy sẽ bùng lên
Trên mặt đất ấm nồng tình nhân loại!
Lửa từ trời cao, lửa đến với gian trần
Mang Thần Khí, Thần Tình Yêu minh chiếu!
Ôi, những quả tim đã chẳng hiểu được mình!
Dòng máu đỏ phải biết cho đi rồi mới trở về tim
Tìm lại lửa từ dòng oxygene quý báu
Vòng tuần hoàn máu đen rồi máu đỏ
Là sự biết cho đi và nhận lại của chính mình
Chẳng có gì là tình cờ từ cõi hư không
Vì Cha Thầy có đó ban không khí và tự do
Cho nhân loại sống để mưu cầu hạnh phúc...
Ôi, những tâm hồn đang phơi mình trên hoang mạc!
Các ngươi phờ phạc như những đốm tro tàn tắt lửa
Hãy ngửa mặt lên nhận chút lửa từ trời cao
Các ngươi sẽ cảm nếm được biết bao điều hạnh phúc
Khi mở rộng quả tim nhen nhúm lửa cho đời
Là lúc người với người được xích lại gần nhau
Từng cơ thể tỏa thân nhiệt truyền cho nhau hơi ấm
Lửa của Ta là lửa thẩm thấu giữa tâm can
Ban ánh sáng cho đời thêm rực rỡ
“Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên!”...
Tuesday, October 23, 2012
Slideshow Phạm Trung: Chiếc Lá Mùa Thu.
Chiếc Lá Mùa Thu.
Thơ: Vũ Thủy.
Nhạc : Phạm Trung.
Tiếng hát: Minh Tâm.
Thơ: Vũ Thủy.
Nhạc : Phạm Trung.
Tiếng hát: Minh Tâm.
Thursday, October 18, 2012
Thơ
| |||||||||||||||||||
Monday, October 15, 2012
Thơ Trầm Thiên Thu.
HOA KINH
Lời kinh giản dị “Kính Mừng…”
Tháng Mười biệt kính Nữ Hoàng Mân Côi
Muôn người rộn rã vui tươi
Hoa Kinh tươi nở trên môi hằng ngày
Mừng Mẹ diễm phúc dư đầy
Xin thương xót kiếp đọa đày thân con
Tháng ngày lữ khách trần gian
Gieo neo khốn khổ, gian nan sớm chiều
Lo toan, trăn trở bao điều
Nhọc nhằn bao nỗi, lao đao bước đời
Cầu xin Mẹ đỡ nâng hoài
Vững Tin-Cậy-Mến không ngơi khi nào
Niềm vui Giáo hội dâng cao
“Cổng Đức Tin” mở, mọi người vào hân hoan
Xin dâng Mẹ cả nhân gian
Mong mau hiệp nhất một niềm tin thôi
TRẦM THIÊN THU
Khai mạc Năm Đức Tin, 11-10-2012
NỮ TIẾN SĨ
Nữ tu Têrêsa (1)
Thành Avila nọ (2)
Sống cuộc đời khác lạ
Chiêm niệm và nguyện cầu
Là nữ tử quý tộc
Nhưng chẳng mê bạc tiền
Muốn sống ba lời khấn (3)
Vì Chúa cả ngày đêm
Con Đường Đến Toàn Thiện (4)
Là Lâu Đài Nội Tâm (4)
Muốn Cát Minh tu viện
Phải cải cách tốt hơn
Rồi vẫn chưa thỏa nguyện
Bà lại quyết lập dòng (5)
Sống chuyên cần lao động
Luật kinh nguyện vuông tròn
Dẫu là phận nhi nữ
Nhưng không hề yếu mềm
Sống nhiệt thành, nhân ái
Thực tế mà khôn ngoan
Xin cầu thay, nguyện giúp
Lạy Thánh Teresa!
Giúp con luôn vững bước
Theo Sư phụ Giêsu
TRẦM THIÊN THU
Lễ Thánh Teresa Avila, 15-10-2012.
(1) Thánh Teresa Avila là nữ tu Dòng Camêlô (Cát Minh) còn được gọi là Thánh Teresa Sanchez de Cepeda y Ahumada, sinh ngày 28-3-1515, mất ngày 4-10-1582.
(2) Thuộc nước Tây Ban Nha.
(3) Thanh tuân, thanh khiết, thanh bần.
(4) Những sách của Thánh Teresa Avila.
(5) Tu viện mới được thành lập ở Avila năm 1562, gọi là Dòng Cát Minh Đi Dép (Discalced Carmelites).
Sunday, October 14, 2012
THU TRÊN ĐỈNH BÌNH YÊN
Ngắm Thu trên đỉnh bình yên
Cụm mây lơ lửng, trăng nghiêng bóng gầy
Xào xạc tiếng lá chim bay
Mắt nai ngơ ngác, chộm nhìn thấy Thu
Chiều chiều gió thổi vi vu
Đi lên đỉnh núi, ngắm Thu một mình
Ánh mắt Chúa như dỏi nhìn
Cảnh sắc sinh động, bình yên nhiệm mầu
Thi vị ngắm nghía thật lâu
Cõi tâm thanh thản, cõi sầu dần tan...
Cụm mây lơ lửng, trăng nghiêng bóng gầy
Xào xạc tiếng lá chim bay
Mắt nai ngơ ngác, chộm nhìn thấy Thu
Chiều chiều gió thổi vi vu
Đi lên đỉnh núi, ngắm Thu một mình
Ánh mắt Chúa như dỏi nhìn
Cảnh sắc sinh động, bình yên nhiệm mầu
Thi vị ngắm nghía thật lâu
Cõi tâm thanh thản, cõi sầu dần tan...
HBTT
10/12/2012
PS: Cám ơn CBG làm nhiều bài thơ Thu nghe hút hồn, cho HBTT vẽ cả loạt tranh thu, và cũng bị luôi cuốn vào Mùa Thu mơ màng hihihi....
Mùa Thu ở đây thấy mấy con nai rừng, nó ra ăn acorn, nuts, và trái cây...
Sáng nay thức giấc mở màn
Thấy con nai nhỏ, thấy ngày thật vui...Thursday, October 11, 2012
ĐÔI CÁNH TIN YÊU
Tranh của HBTT-mến tặng út Hiền
on your 30th Birthday
ĐÔI CÁNH TIN YÊU
Lạy Chúa Thánh Thần!
Ngài đã ban cho con một đôi cánh
Đôi cánh của niềm tin và của tình yêu rộng mở
Để con bay vào đời giục hoa nở mùa xuân
Để con bay vào đời rải chân tình đi bốn hướng
Để con bay vào đời chia sướng khổ buồn vui
Để con bay vào đời chia sẻ niềm tin cho người đang thất vọng...
Lạy Chúa Thánh Thần!
Ngài là mùa xuân của con
Niềm tin của con luôn được Ngài nâng đỡ
Tình yêu của con luôn được Ngài ấp ủ
Cho con đủ tin yêu bước vào đời
Ơi Chúa Thánh Thần, Ngài chắp cho con đôi cánh
Con bay về hướng ánh dương
Gió lộng tình thương, hương xuân ngào ngạt
Triệu hạt nắng linh thiêng lấp lánh niềm tin
Ơi Chúa Thánh Thần!
Ngài đã ban cho con niềm tin và hy vọng
Xin cũng ban cho anh chị em của con nhiều như thế!
Thơ Vũ Thủy
Viết tặng Hồ Tin Yêu nhân ngày sinh nhật
Subscribe to:
Posts (Atom)