CÁI TÁT
Gần 6 giờ mà tôi chưa muốn bỏ lớp chăn bông ấm áp. Cái lười bỗng dưng bao quanh tôi. Cố gắng lắm tôi mới có thể rời khỏi 4 chân giường. Tiếng mẹ tôi vọng lên từ nhà dưới: “Con gái giờ này chưa ngủ dậy nữa”.
Tôi xuống nhà dưới. Còn đang mắt nhắm mắt mở, tôi nổ đom đóm mắt xây xẩm vì cái tát thẳng tay của mẹ. Đánh răng, rửa mặt xong, tôi lên nhà còn được nghe một bài morale dài dằng dặc của mẹ. Nửa tháng nay, quả thật tôi trở nên chây lười hẳn ra. Tôi kiếm đủ cớ để đi chơi với tụi bạn. Hết video đến game, hết Đầm sen tới Suối tiên, có khi còn lên cả Bửu long. Dĩ nhiên những lần đi như vậy sẽ mất nhiều thời gian, có khi tối mới mò về.
Xưa nay tôi sống trong một gia đình nề nếp hẳn hoi, có vẻ… gò bó – ít là theo tôi nghĩ. Tôi cho như vậy không phù hợp với thời đại. Tôi tự cho mình là lớn khi tôi đi mua những bộ đồ model chạy theo thị hiếu. Mỗi khi đi học trong chiếc áo dài trắng, tôi cho là quê mùa. Tôi còn trang điểm mỗi khi đi chơi, dù chỉ là một chút phấn son. Tôi lớn rồi!
Hôm nay, sau khi lãnh cái tát của mẹ, thật ra không đau lắm, nhưng thấm thía nhiều. Tôi không đi học dù hôm nay kiểm tra Toán. Tôi lên phòng, ngang qua tủ kiếng, tôi thấy mình đang lớn, lớn không như tôi nghĩ mà thực sự lớn của một con người toàn diện. Vâng, tôi trưởng thành hơn. Chải lại mái tóc óng đen thường được gội nước Bồ kết hảo hạng mẹ mua. Mắt tôi mờ đi, cổ tôi nghẹn lại rồi bật thành tiếng nấc, nhưng vẫn có chút kiêu sa của con gái đang lớn. Tôi chạy nhanh vào phòng rồi gieo mình lên giường và tấm tức khóc.
Đồng hồ điểm 11 tiếng. Tôi vùng dậy. Tôi không giận mẹ, mà tôi cũng không bao giờ có thể giận mẹ. Tôi thấy thương mẹ hơn bao giờ. Từng ngày mẹ tảo tần vì tôi, thế mà mẹ nói gì tôi cũng cãi lại. Tuổi mới lớn có những kiểu ngang bướng dai dột mà cứ cho là mình đúng. Nhờ cái tát sáng nay mà tôi đã kịp nhận ra những sai lầm của mình. Tôi thấy yêu chiếc áo dài, nó biểu hiện sự nết na, thùy mị, và nét dịu dàng của dân tộc Việt Nam. Tôi hiểu được rằng con người cốt ở đức hạnh, bề ngoài chỉ là giả tạo và mau qua.
Tôi vừa đứng dậy vuốt lại mái tóc thì tiếng bé Quyên reo vang lên từ dưới nhà: “Mẹ về”. Tôi xuống cầu thang và dự định sẽ xin lỗi mẹ về những lỗi lầm vừa qua.
Vừa thấy tôi, mẹ đưa ngay cho tôi chiếc quần jean mà tôi đã xin mẹ hôm trước. Tôi run run cầm lấy quà của mẹ. Bỗng dưng tôi không cầm được nước mắt. Tôi ôm mẹ, nép đầu vào ngực mẹ nghe từng nhịp đập yêu thương, khẽ thưa: “Con xin lỗi mẹ”. Mẹ âu yếm vuốt tóc tôi và nói: “Tình thương là tất cả, con gái cưng của mẹ!”
Tôi muốn nói nhiều mà chẳng nói được gì thêm, chỉ biết khóc trên vai mẹ, cảm nhận tình thương vô biên của mẹ vẫn luôn dành cho tôi…
TRẦM THIÊN THU
No comments:
Post a Comment