Thursday, August 26, 2010

Ngõ Vàng Cô Độc.

NGÕ VÀNG CÔ ĐỘC

Có một chiều về lại ngõ quen, mưa phập phồng ướt rũ. Rặng hoa vàng mùa này đã nở, vàng xưa in hằn mái nhớ. Lênh loáng tình, lênh loáng yêu thương tưởng chừng đã cũ, mà sao vẫn mồn một rõ rành trong tim. Những gánh đời long đong trăm ngàn thế chuyển, ta vô định hướng đi cho chính mình. Ta đã quên lối xưa hoa vàng thắm đượm ân duyên. Ngày se sắt trùng dương lanh canh nặng nhọc. Khất khoát cuộc đời ta đếm bước ta u tịch từng cơn lâm lụy. Muộn phiền giăng mắc. Ngõ đời tất tưởi, như một cuộc rượt đuổi mà chẳng bao giờ bắt được một thứ gì. Ta quên, hồn ngã ra chiều vô vọng…

Ta có để dành cho mình chút nghĩa yêu thương? Ta khất thực từ ngõ bi hoan đời ban bố ân cần lên đôi tay nứt nẻ đành hanh. Ta có bao giờ khóc? Để nước mắt rơi trên bờ môi run lạnh trụi trần. Ta khỏa thân tâm hồn mình giữa đông đúc sự cô liêu tràn đổ vô tình. Chẳng còn ai bên cạnh chung say, chẳng còn ai nhìn vào ta bằng đôi mắt độ lượng nhân từ. Người đi qua người dày xéo nhau tơi tả, áo đời rách rưới, thịt da thâm bầm… Tóc râu rối bời, tơ tình vướng vít chẳng chịu xuôi theo nỗi lòng rời rạc vô ngộ. Khô khốc! Cỗi cằn! Vô vị chán chê cuộc đời đối xử nhau bạc bẽo. Cô đơn là điệu nhạc không linh hồn tung tăng nhảy múa. Cô đơn ngạo nghễ trêu ghẹo và sỉ vả vào trái tim đông cứng huyết mạch chẳng thể lưu thông. Tình thương con người hùa nhau bán buôn đổi chác. Hoa vàng khắc khổ nở, khắc khổ rời cành lại hóa tro phân. Ta rồi sẽ về cát bụi, tình thương nén kín sẽ chẳng được một chút nghĩa dư thừa.

Chiều lên, đời nghiêng, chênh chao mi mắt. Tim lòng òa vỡ không vọng vô vàn lời tân toan đời ném vào nhau đau đớn. Thơ ta viết giữa ngày xiêu đổ, lòng ta gõ nhịp tang bồng, đánh mất trần gian. Thơ ta viết giữa trời ngờ vực, niềm tin nơi nhau chẳng còn đủ để mang lại một nụ cười gượng gạo. Đời đánh nhau bằng chính những giọt máu tanh hôi mang lại sự sống. Tái xanh mặt người! Ta mơ về ta giữa trời cô độc đã hóa huyền ngôn… Lặng lẽ nhìn, lặng lẽ cúi mặt và lặng lẽ đào huyệt chôn mình cùng những cánh hoa vàng tô điểm dung nhan tình trần. Ta mơ mình lột xác! Chẳng vướng buồn lo! Vô tư rộng trải nỗi niềm trên những bước đường đời không một hơi thở đồng loại sánh đôi. Ta liếm láp ân tình bằng đôi môi cùi hủi. Ngửa tay xin một chút bình yên. Thơ trào… Đời vẫn như mơ… Ngõ hoa vàng chống chếnh… Lắt lẻo gập ghềnh!

Lê Miên Ca

3 comments:

  1. Lê Miên Ca mến,

    Anh đọc bài tản văn này có cảm tưởng giống như đọc một bài tự thuật "nói với chính mình", mang mầu sắc bi quan, lẻ loi đơm độc, nên có nhiều âm hưởng của triết học hiện sinh yếm thế của Jean Paul Sartre. Tuy nhiên anh thấy em không có bi quan quá về đời người như ông này đâu. Nhưng những câu như "Chẳng còn ai bên cạnh chung say, chẳng còn ai nhìn vào ta bằng đôi mắt độ lượng nhân từ." cần phải được suy tư xa hơn một chút, sâu hơn một chút...và sẽ thấy đời đẹp như mơ, vì còn có biết bao người tốt chung quanh ta, trong đó có biết bao tình người yêu thương nhau, và nhất là cuộc đời của chúng ta có Chúa Tình Yêu quan phòng, nên đời không nhất thiết là luôn có "Lắt lẻo gập ghềnh".

    Cám ơn em nhiều nhé, đã chia sẻ nhân sinh quan của mình. Nên đọc thêm tư tưởng hiện sinh của Albert Camus để thấy cuộc đời tươi đẹp hơn, vì ông này chủ trương hiện sinh hướng thượng.

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete
  2. Dạ vâng, Em cám ơn anh nhiều. Em còn trẻ quá để có thể hiểu và đi sâu hơn vào đời, nên em chỉ biết nói lên những cảm nhận thực của hiện tại thôi anh ạ, mọi thứ em viết có vẻ như thiếu đi hình bóng của Thiên Chúa, đích nguồn thật sự, em cũng buồn vì mình chưa thể cảm nhận được đời mình có Chúa. Anh chị cũng cầu nguyện thêm cho em thật nhiều nhé để em có thể NGỘ ra tình yêu Thiên Chúa và mọi người luôn bên em.

    ReplyDelete
  3. Đời đánh nhau bằng chính những giọt máu tanh hôi thì chúng ta sẽ xây dựng nó lại bằng những vần thơ, những khúc ca kêu gọi hòa bình. . .
    Vũ Thủy

    ReplyDelete