Monday, August 23, 2010

Chuyện ngắn của anh chị Khuê Diệp.

Yêu.

Tôi và anh gặp nhau kể từ năm thứ nhất khi tôi ngỡ ngàng bước vào ngưỡng cửa đại học. Lần đầu tiên rời gia đình bước vào một khung trời xa lạ, rộng lớn mênh mông, nhìn những kiến trúc đồ sộ cổ kính ngay hàng thẳng lối, xen kẻ những sân cỏ, những vườn hoa được cắt tỉa chăm sóc tỉ mỉ, với những con đường trải nhựa hay lát gạch thẳng tắp, tôi cảm thấy hồi hộp với niềm kiêu hãnh, đồng thời cũng cảm thấy lạc lõng bơ vơ. Vừa tiến vào bãi đậu xe, tôi thấy nhiều anh chị lớn đã đứng chờ sẵn (sau đó, chúng tôi mới biết họ là những đàn anh đàn chị trong hội sinh viên Việt Nam), tay bắt mặt mừng, kẻ xách vali, người cầm tay, nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi tiến vào khu nội trú dành riêng cho sinh viên năm thứ nhất…và tôi đã đế ý đến một người mảnh khảnh hơi cao đang bẽn lẽn đứng đằng xa mĩm cười nghiêng mình chào.
Anh đã đến với tôi một cách tự nhiên nhờ các buổi họp hàng tuần của hội sinh viên chúng tôi. Tôi thích anh ở chỗ ít nói, có vẻ lắp bắp lúng túng khi tôi hỏi anh điều gì. Nhưng khi tôi cần anh giúp đỡ, anh không nề hà thì giờ và sức lực giúp tôi đến nơi đến chốn. Chúng tôi ngày một khăn khít bên nhau. Sau bữa tiệc Giáng Sinh năm đó, chúng tôi đang cùng nhau sánh bước trong công viên đại học thì anh dừng lại rụt rè nắm tay tôi:
- Thủy Tiên à, em đã thu hút anh kể từ giây phút đầu tiên khi anh ở đàng xa nhìn thấy em thướt tha bước trên con đường nhỏ rợp bóng cây dẫn tới khu đại học xá. Anh phân vân suy nghĩ không biết có phải là anh đã yêu em từ ngày đó? Cho đến bây giờ thì anh chắc chắn đã yêu em và anh hi vọng rằng em cũng đã dành cho anh một cảm tình đặc biệt, phải không em?
Tôi bóp nhẹ tay anh e lệ gật đầu. Từ đó chúng tôi gặp nhau thường hơn và mối tình ngày một thêm sâu đậm.

Vào dịp tết năm sau, tôi đang học năm thứ hai, anh học năm thứ tư, tôi dẫn anh về giới thiệu với gia đình. Cha mẹ tôi hỏi han anh về chuyện học hành và gia thế, rồi cha mẹ tôi rời phòng khách để chúng tôi nói chuyện và chơi đùa với mấy đứa em tôi.
Chúng tôi trở về đại học với cuộc sống bình thường. Khoảng một tháng sau, điện thoại reo, tôi cầm lên, giọng cha tôi sang sảng:
- Cha mẹ đã tìm hiểu gia đình người bạn trai của con. Cha mẹ nhận thấy họ không hợp với gia đình mình. Con không nên tiến thêm…Rồi cha tôi bỏ điện thoại xuống không cho tôi một phút giây nào để có thể năn nỉ xin cha suy xét lại.
Tôi choáng váng, lo âu! Cha tôi rất nghiêm khắc. Lệnh phát ra rồi không thể thay đổi! Ngay cả mẹ tôi cũng không dám cãi lời. Cha rất tự ái, luôn bảo vệ ý kiến của mình đến cùng. Biết tính sao đây? Mỗi lần về thăm nhà, tôi nhắc đến tên anh, cha tôi liền chuyển qua nói chuyện khác.
Tình yêu đã sâu đậm, chúng tôi không thể rời xa nhau. Vấn đề khó giải quyết là vì tôi không muốn chống lại người cha đã từng hết mực thương yêu tôi, đã hi sinh suốt cuộc đời để nuôi dưỡng anh chị em chúng tôi đến tuổi khôn lớn. Chúng tôi chỉ còn biết nhẫn nại chờ cho dến lúc cha đổi ý. Chúng tôi cầu nguyện mỗi ngày, xin Chúa thương giúp bảo vệ tình yêu trong sáng của chúng tôi, cho chúng tôi được kiên trì giữ vững tình yêu đã gầy dựng bấy lâu.. Lòng tôi xốn xang, tôi chỉ biết khóc, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của anh. Đôi khi quá buồn bực, đầu óc căng thẳng, tôi đã tàn ác trút hết cơn tức lên người anh. Tôi giận anh, chê trách anh vụng về, không biết cách ăn nói để lấy lòng cha tôi. Thỉnh thoảng tôi lại gay gắt hỏi anh: “Anh có thực sự yêu em không? Anh chỉ biết ngồi thở vắn than dài thôi sao?”. Anh ngồi yên, âm thầm chịu đựng! Tôi thật vô lý và ngang ngược! Tôi đã nhiều lần làm khổ anh. Tôi hối hận và yêu anh vô cùng.
Thời gian rồi cũng qua mau. Anh tốt nghiệp và được học bổng ra nuớc ngoài học hỏi thêm. Vài tuần trước khi đi, anh hẹn gặp tôi ở một tiệm ăn. Anh đứng lên ngỏ ý cầu hôn:
- Anh biết anh nói năng không hay, không trôi chảy. Anh chỉ biết một điều là anh tha thiết yêu em. Nếu em cho phép, anh sẽ nguyện săn sóc em trong suốt cuộc đời còn lại. Còn đối với gia đình em, anh sẽ cố gắng hết sức để xin cha thương chấp nhận mối tình của chúng ta. Vậy em có đồng ý làm vợ anh không?
Với sự nhẫn nại và cương quyết của chúng tôi, cha mẹ thấy không thể khuất phục nổi, đã đồng ý cho chúng tôi làm lễ đính hôn trước khi anh đi. Ngàn dặm xa cách, chúng tôi không thể gặp nhau, nhưng lâu lâu điện thoại và nhất là nhờ e-mail qua lại hàng ngày,, chúng tôi vơi được phần nào niềm thương nỗi nhớ.
Rồi tôi tốt nghiệp, kiếm được việc làm vừa ý. Anh vui mừng cho biết anh cũng sắp hoàn tất luận án, hi vọng gặp lại nhau một ngày không xa. Khung trời vui tươi hạnh phúc đang mở rộng chờ đón chúng tôi.

Tôi từ từ mở mắt ra, đầu óc nhức nhối tưởng chừng không chịu nổi, nhìn thấy cha mẹ đang lo âu đứng bên cạnh giường. Tôi nhận thức được tôi đang bị thương nặng. Đôi mắt mẹ sưng húp, chắc mẹ đã khóc suốt đêm qua. Tôi muốn nói vài câu trấn an mẹ. Nhưng dường như miệng tôi bị tê cứng, không thể phát ra lời.. Tôi hốt hoảng ngất đi.
Khi tôi tỉnh dậy, mọi người trong gia đình đứng vây quanh hồi hộp đợi chờ. Người bạn thân nghiêng miệng vào tai kể cho tôi biết tôi đã bị tai nạn xe hơi khi vừa ra khỏi hãng và băng qua đường lấy bus về nhà. Bác sĩ cho biết vì đầu bị va chạm nặng, phần điều khiển phát âm trong não bộ đã bị tê liệt, tôi không thể nói được nữa.
- Chúa ơi, sao rủi ro lại dồn dập đổ hết trên đầu con? Nào con có tội tình gí? Đời sống của con rồi sẽ đi về đâu? Còn người yêu, cha mẹ, anh chị em con sẽ thế nào?


Nằm trong bệnh viện, lòng tôi tan nàt, tôi nghĩ đến anh từng phút từng giây. Anh ơi, anh đang ở đâu, đang làm gì, nghĩ gì? Tôi khóc, tôi thất vọng, tôi đau khổ, tôi không muốn người yêu biết tôi là một người câm, thay vì nghe những tiếng nói thanh tao ngọt ngào, lại nghe những tiếng ú ớ khó khăn trào ra từ cổ họng. Tôi chỉ muốn chết đi để hình ảnh xinh đẹp của tôi vẫn sống mãi trong anh. Tôi muốn chết đi để mọi người thân yêu chung quanh đỡ khổ vì tôi.
Tuần sau đó, tôi thấy một nữ tu trẻ đẹp nhẹ nhàng thanh thoát bước vào đứng cạnh giường tôi. Sơ chuyên thăm nom săn sóc những người câm điếc. Sơ được nhà thương báo tin tôi đang ở trong cơn tuyệt vọng và Sơ đã vội vã chạy dến. Mấy ngày đầu, Sơ không làm gì hơn là xoa bóp trán, cổ, vai và tay chân cho tôi, với đôi tay mềm mại, với đôi mắt của người mẹ dịu hiền. Vài bữa sau Sơ mới bắt đầu nói với tôi. Sơ chỉ nói những lời an ủi hoặc nhỏ nhẹ hát cho tôi nghe những bài thánh ca nổi tiếng. Sơ biết tôi là người Công giáo, thỉnh thoảng Sơ xen lời Chúa vào để an ủi và giúp tôi giữ vững đức tin, biết phó thác mọi sự trong tay Chúa quan phòng. Sơ cũng kể những kinh nghiệm sống của Sơ, những khốn khổ cùng cực của người lớn, nhất là của vô số trẻ em tật nguyền, không cha thiếu mẹ mà Sơ đã gặp khắp nơi. Mỗi lần một ít, Sơ đã rót vào tai tôi những lời nói chọn lọc chất chứa tình yêu thương và những tư tưởng của Sơ đã xâm nhập vào trí óc tôi lúc nào không hay.
“Mình phải trân quí sự sống của mình con à. Con hãy dùng những gì Chúa ban cho để kiếm lời tích trử cho đời sau. Con hãy dùng những kinh nghiệm đớn đau của mình để giúp những người khốn khổ hơn biết vùng dậy, biết vươn lên để làm những việc hữu ích cho gia đình, cho xã hội. Con còn trẻ, có học thức, tràn đầy năng lực. Con không thể dùng miệng nói thì dùng mắt để quan sát, dùng tai nghe, dùng đôi tay để làm những việc Chúa muốn con làm. Chúa sẽ bù đắp cho con, miệng yếu thì đôi mắt con sẽ sáng hơn, có thể nhìn suốt vào tim người, đôi tai con sẽ thính hơn, có thể nghe được những tiếng rên rỉ phát ra từ xa, đôi tay sẽ lanh lẹ nhẹ nhàng hơn, chỉ một chút thoa nhẹ cũng có thể làm vơi được vết thương đau của người bệnh tật, của các trẻ thiếu may mắn đang cần một chút tình thương do con ban phát. Huống chi con không nói được bằng miệng thì có thể nói bằng tay. Bắt đầu ngày mai Sơ sẽ dạy cho con. Con nên tâm niệm một điều: Chúa tình yêu không bao giờ bỏ rơi con. Con cứ lặp đi lặp lại câu nầy hàng trăm lần, nhất là mỗi khi đau nhức, chán nản, tuyệt vọng.”
Sáng hôm sau tôi thấy lòng mình thật thanh thản nhẹ nhàng. Bên ngoài cửa sổ, mây xám bao phủ bầu trời, ảm đạm, u ám, gió thổi rung rinh các cành cây ngọn lá, một con chim non có vẻ bị thương đang cố bám vào thành cửa sổ kêu chiêm chiếp đợi chờ tiếp cứu. Một lát sau con chim mẹ từ đâu bay xẹt tới hai chân kẹp chặt chim non bay vút lên trời. Tôi ngẫm nghĩ, con chim nhỏ còn biết can đảm tìm con đường sống, tại sao tôi lại bi quan tuyệt vọng muốn từ bỏ cõi đời!
Sơ đã dạy cho tôi cách truyền đạt ngôn ngữ bằng tay – sign language. Nhờ lối dạy đầy kinh nghiệm của Sơ, tôi đã học biết rất nhanh. Tuần sau tôi được về nhà. Sơ hứa sẽ đến thăm và sẽ chỉ dẫn thêm để tôi có thể diễn đạt tư tưởng bằng cử chỉ một cách thuần thục.
Về nhà việc trước tiên tôi làm là viết một lá thư gởi anh, kèm theo chiếc nhẫn đính hôn. Tôi cho anh biết tôi không thể chờ đợi lâu hơn. Tôi đã không giữ được lời hứa, tôi xin lỗi anh mà lòng như bị dao cắt. Anh đã liên miên gởi e-mail cho tôi. Tôi delete ngay khi nhận được. Mỗi lần được e-mail, tôi lại nhớ đến anh, không cầm được nước mắt, tim tôi đau nhói, mặc dầu không đọc, tôi cũng mường tượng được anh đã viết gì. Đôi khi tim tôi muốn quay lại giữ chặt lấy anh, nhưng trí lại không nỡ, không muốn mình trở thành gánh nặng của anh.
Thấy tôi quá đau khổ, cha mẹ quyết định dời nhà và khuyên tôi thay đổi địa chỉ e-mail. Ở nơi chốn mới, tôi theo Sơ đi thăm nom giúp đỡ những trẻ em tật nguyền, mong được khuây khỏa để cố quên anh.. Tôi tự nhủ mình không được ích kỷ, cần phải hy sinh tình yêu nam nữ và thay vào đó một tình yêu rộng lớn hơn: yêu nhân loại, yêu những trẻ thiếu may mắn, những trẻ đang cần mình.

Một hôm bạn tôi đến thăm cho tôi biết anh đã trở về. Bạn tôi chưa hiểu được ngôn ngữ diễn tả bằng đôi tay, tôi bèn viết trên giấy van xin bạn tôi dấu kín mọi sự và không được cho anh biết địa chỉ mới của tôi. Từ đó tôi không còn nghe tin tức gì về anh nữa. Tôi yên tâm theo Sơ khắp mọi nẻo đường và tôi đã lấy lại được niềm tin, và đã chấp nhận những gì mình đang có, cám ơn Chúa đã giữ lại mạng sống của tôi để tôi có thể đem yêu thương đến cho mọi người như lời Chúa dạy.

Một năm trôi qua, tôi bắt đầu quên hết những ưu phiền và những kỹ niệm yêu đương cũng đã bắt đầu nhạt nhòa trong ký ức. Rồi một hôm bạn tôi đến rủ đi ăn trưa. Chúng tôi cùng nhau đến một tiệm ăn thường lui tới. Đứng trước cửa nhà hàng, bạn tôi báo tin người yêu cũ của tôi sắp cưới vợ, rồi trao cho tôi một tấm thiếp mời. Tôi cầm tấm thiếp trong tay, lòng tôi tan nát. Tôi biềt trước thế nào anh cũng phải lập gia đình. Nhưng khi nghe tin bất ngờ, tôi mất tự chủ, bỗng dưng nước mắt tuôn trào. Phải chăng tình yêu anh vẫn còn chôn chặt trong đáy tim tôi, chỉ chờ cơ hội đến lại bùng lên mãnh liệt hơn? Tôi đã tự dối lòng, thực ra tôi không thể quên anh được. Xấu hổ với bạn, tôi cố gượng cười tỏ vẻ mừng cho anh đã tìm được duyên mới. Anh có nghề nghiệp vững chắc, bảnh trai, tìm kiếm một cô gái trẻ đẹp đâu khó gì! Hơn nữa, anh đã hi sinh chờ đợi quá lâu rồi! Tôi mở thiếp ra xem, tên cô dâu là Nguyễn Thủy Tiên. Ngay khi tôi đang định hỏi bạn sao lại như thế thì trực giác cho biết đang có người theo dõi sau lưng. Tôi quay lại bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi say mê đắm đuối như thưở nào! Anh vội chạy đến ôm choàng lấy tôi, rồi đứng dang ra diễn tả qua cử chỉ:
- Em à, anh đã chuẩn bị đám cưới cả năm trời. Bạn của em đã kể cho anh biết hết mọi sự việc và đã giúp anh vạch ra một kế hoạch hoàn hảo được giữ kín cho đến hôm nay. Anh đã học thông thạo sign language để có thể hiểu đựợc lời nói của em qua cử chỉ và hi vọng được em chấp nhận cho anh nói thay em, truyền đạt những tư tưởng của em với những những người chung quanh. Quan trọng nhất là để em biết rằng anh không bao giờ quên được em, quên được lời hứa yêu nhau cho đến cùng của chúng ta. Ngay từ ngày đầu về nước, anh đã liên lạc xin phép và bàn thảo tổ chức đám cưới với cha mẹ đôi bên. Anh đã gặp cha xứ chọn ngày làm lễ cưới và vì trường hợp đặc biệt, chúng ta được miễn học giáo lý hôn nhân. Anh cũng đã đặt tiệc ở nhà hàng.. Em à, anh nhớ em vô cùng và mong chờ em từng phút từng giây. Anh chỉ được phép nhìn em từ xa, có khi tưởng không chịu nổi, muốn chạy đến ôm chầm lấy em, nhưng phải tự kiềm chế, không để lộ kế hoạch đã được vạch sẵn.
Anh biết tôi câm chứ không điếc, nhưng anh muốn biểu diễn đôi chút để chứng tỏ anh đã cố gắng hết sức để nối lại tình xưa và để cho tôi đặt hết niềm tin nơi anh. Anh đeo trả chiếc nhẫn đính hôn vào tay tôi. Tôi an tâm tựa đầu vào vai anh. Ở trong vòng tay êm ấm rắn chắc của anh, tôi thổn thức, nước mắt chan hòa hạnh phúc.

Đám cưới được tổ chức long trọng và thân tình. Từ nay chồng tôi đi làm, tôi lo việc nội trợ và dành những thì giờ rảnh rỗi đi theo Sơ, sẵn sàng lên đường khi nghe Sơ gọi. Cám ơn người chồng yêu quí đã giữ lời hứa yêu em đến cùng. Cám ơn Sơ Mary đã ban cho con một đời sống mới. Trên hết, cám ơn Chúa đã không bỏ rơi đứa con gái yếu đuối bé bỏng nầy.

Riêng tặng Vũ Thủy
A/C Khuê Diệp

3 comments:

  1. Dù đã một lần đọc câu chuyện này. Đọc lại vẫn thấy cảm động và khen ngợi tinh yêu của chàng.

    ReplyDelete
  2. Đọc truyện ngắn này, em thấy nao nao trong lòng. nó dường như rúng động lòng em. Tình yêu ở thế vô vàn chuyển biến. Đôi khi bay bổng đôi khi trầm luân. Chúa đặt tình yêu vào thế gian chắc hẳn Ngài mong ước mọi thứ sẽ hồng và tuyệt trần như tình yêu nơi Ngài vậy...

    ReplyDelete
  3. Anh chị Khuê Diệp mến,

    Vì câu chuyện có nhiều tình tiết éo le cuốn hút, nên CT đọc một mạch từ đầu đến cuối, thấy có happy ending nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Sau giông bão trời lại sáng. Tình yêu mà không trở ngại, thử thách, đớn đau...thì chưa chắc đã phải là tình yêu đích thực đâu, vì chưa được tôi luyện nên cũng khó bền chặt.

    Anh chị có lối hành văn ngắn gọn, bình dị, trong sáng nên nội dung cốt chuyện được chuyên chở và thẩm thấu ngay người đọc.

    Cám ơn anh chị nhiều nhé! Câu chuyện rất ý nghĩa và đầy cảm xúc.

    Rất mến,
    CT

    ReplyDelete