Thursday, March 29, 2018

NỖI LÒNG CHIÊN CHÚA...


NỖI LÒNG CHIÊN CHÚA

 

Dưới ánh nguyệt Con Chúa Trời thổn thức

Những khổ hình  ghê sợ, nhức tâm can

Tội nhân gian khắp chốn cứ đầy tràn

Con phải gánh,  ôi xiết bao oằn gánh

Vâng khủng khiếp , Cha trao đầy chén đắng

Những đòn roi xé nát tấm thân này

Bao lời nguyền xỉ nhục nhuốc nhơ thay

Ôi câm lặng mặt chai mà hứng chịu

Trên Thánh Giá, đinh thâu  treo nặng trĩu…

Ôi cha ơi, sợ thấu tận linh hồn

Vâng giờ đây Con quá đỗi cô đơn

Nếu có thể, Cha ơi xin hãy cất

Lời van vụng, khi lòng vò tựa cắt

Chén đắng này , giá như thể thối lui?

 Nhưng ý Cha đã định trước muôn đời

Con chẳng dám, xin cam lòng lãnh nhận

Ôi phiền não,  giờ  tâm sầu vô hạn

Mà nhân gian  vẫn lạc thú cuồng say

Các môn đồ nồng giấc chẳng ai hay

Phút khổ nạn Con Chúa Trời đã điểm

Ôi nhân thế, Nào mấy ai thấu hiểu

Thấu nỗi lòng của Đấng Tối Cao…

Toát mồ hôi cùng rịn cả máu đào

Bởi lòng  dạ trơ chai của nhân thế

THINH KHÔNG

29-03-2018 (Thứ Năm Tuần Thánh)

HÃY XỎ GƯƠM VÀO BAO!


Hãy xỏ gươm vào bao
Ta bớt cho nhau những giọt sầu chinh chiến
Để thấy lòng mình còn lại chút yêu thương!

Hãy xỏ gươm vào bao
Ta bớt cho nhau những khổ đau mất mát
Để tận đáy lòng ta, ta sẽ không còn chat chúa ưu phiền!

Hãy xỏ gươm vào bao
Dẫu đời ta nhiều thiệt thòi uất ức
Ta học người một tình yêu hy sinh và nhẫn nhịn!

Hãy xỏ gươm vào bao
Dẫu đời ta bị lị mạ khinh nhờn
Ta học người một tình yêu tha thứ khoan nhân!

Hãy xỏ gươm vào bao
Chén đắng Chúa Cha trao, ta sẽ uống cùng Người
Cùng với Người, mỗi ngày ta chịu đóng đinh tính xác thịt mình vào thập giá!

Saturday, March 17, 2018



VỀ ĐI NHÉ, VỀ ĐI

Một chút nắng muộn mằn còn le lói
Chiều thật buồn, hiu hắt gió trên cao
Rặng thông xao như vẳng tiếng thì thào:
Về đi nhé, về đi, về…tím thẫm!

Vết lăn trầm cuối đường, đời cũng chậm
Phù vân nào mà chẳng kiếp mây trôi
Vinh hoa nào an ủi phút chia phôi
Mà nấn ná để chiều man mác tím

Gối đã mỏi, bước hoang đàng mệt lịm
Thân rã rời hồn chán ngán ly hương
Những ước mơ giờ cũng đã tầm thường
Bàng bạc tím mỗi chiều về quạnh quẽ

Về, về đi, thúc giục nào khe khẽ
Kinh cầu buồn chầm chậm vãn lê thê
Giáo đường nghiêng chuông đổ nhắc lời thề
Loang lổ tím đỉnh nhà Thờ, Thánh Giá

Đã nhạt nhòa khối hình cành với lá
Đất dâng lên thoi thóp chút Trời cao
Xào xạc xa đưa thoảng tiếng nghẹn ngào
Âm thầm tím bóng ngập ngừng trở lại.

*************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng