Thursday, February 28, 2013

Ngắm nhìn - Viphương.



NGẮM NHÌN: NGÀY

Ngước mắt nhìn cõi trời cao,
Mây hồng lơ lửng, bầu trời xanh lơ
Nắng vàng óng ánh đường tơ,
Đàn chim bay lượn, ngẩn ngơ tâm hồn.
Dõi chân lạc bước đầu thôn,
Vườn cây xanh mướt, làm chồn chân con.
Bước lần theo lối đường mòn,
Mênh mông đồng lúa hãy còn rạ tươi.
Vọng vang đâu đó tiếng cười,
Hương thơm lúa mới, người người hân hoan.
Êm đềm suối chảy qua làng,
Tình thơ duyên thắm, tình nàng với ta.
Niềm vui, hạnh phúc nhà nhà,
Ấy nhờ Thiên Chúa chan hòa trao ban.
Tạ ơn Thiên Chúa vô vàn,
Cho con chiêm ngắm vinh quang của Ngài.




NGẮM NHÌN TRỜI ĐÊM

Ngước lên nhìn những vì sao,
Mắt con nhìn ngắm trời cao, cao vời.
Dõi mắt khắp cả bầu trời,
Muôn ngàn tinh tú chơi vơi lững lờ.
Đêm về như cõi mộng mơ,
Ánh trăng tỏa chiếu, lu mờ bóng đêm.
Không gian tĩnh lặng êm đềm,
Lời ca vang vọng nơi thềm nhà ai?
Đâu đây tiếng sáo khoan thai,
Hòa theo làn gió kết hai tâm hồn.
Thiên nhiên tuyệt đẹp làng thôn,
Trăng thanh gió mát, thu hồn thi nhân.
Trời cao như thể thật gần.
Đất trời hoà hợp, hồng ân tràn đầy.
Phúc thiêng từng phút từng giây,
Tạ ơn, cảm mến, ơn này khắc ghi!
Viphương
Feb-2013


CHÍNH LỘ CỦA TÔI



Chúa là đá tảng góc tường
Chúa là chính lộ con đường cho tôi
Dọc đường vượt núi băng đồi
Qua sông lội suối lở bồi nhiêu khê
Chúa luôn bên cạnh vỗ về
Đưa tôi tới đỉnh Can-vê cùng Người
Chúa là sự thật bởi trời
Và là sự sống đời đời cho tôi!

Tin vào Lời Chúa mà thôi
Lòng tôi dốc quyết lên đồi Can-vê
Bước chân còn chút nặng nề
Nhưng nghe tình Chúa si mê gọi mời
Quả tim tôi đập bồi hồi
Thúc tôi dấn bước về Trời tìm Cha!
Ơ kìa! Thần Khí Ngôi Ba
Soi đường chính lộ mở ra muôn trùng! 

Friday, February 22, 2013

HÚT THEO TÌNH CHÚA


“hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.(MT: 5, 44) 

Kẻ thù thật khó mà yêu
Nhưng vì Chúa muốn con đâu dám từ
Chúa ơi, xin hãy thư thư
Để con cố gắng từ từ Chúa ơi!

Mắt con xin hướng lên trời
Môi con xin nở nụ cười khoan dung
Tim con, một cõi thâm cung
Cũng xin Chúa biến thành vùng hân hoan
Để con quên hết đa đoan
Máu hồng thành rượu tuần hoàn tim con
Oán thù ghen ghét trong con
Hút theo tình Chúa sắt son biến hình
Thù nên bạn, nhục nên vinh
Chúa ơi, có Chúa bình minh giữa đời
Chúa cho ánh sáng mặt trời
Chiếu soi sưởi ấm tình người trong nhau
Để con quên hết oán thù...

Xin Ngài đừng để hoang vu trở về! 

NHỮNG HẠT KINH CHAY- Nguyễn Văn Hiển

Lâng Lâng Hạnh Phúc - Trầm Thiên Thu

LÂNG LÂNG HẠNH PHÚC
(CN II Mùa Chay, năm C – Lc 9:28-36)

Ba Tông Đồ (1) được theo Thầy
Lên Ta-bo thấy tuyệt vời vinh quang
Ba ông sung sướng quá chừng
Thật là “quá đã”, vui mừng lắm thôi!
Phêrô nhanh nhảu cất lời:
“Ở đây tốt lắm, Thầy ơi là Thầy!
Chúng con hạnh phúc tràn đầy
Đâu còn mơ tưởng chuyện đời nhân gian
Ba lều, xin dựng lên liền
Chúng con đây chẳng có cần chi đâu”
Nói như trong giấc chiêm bao
Ông chẳng biết điều mình nói là chi
Bốc đồng, nóng tựa Trương Phi
Đó là bản tính Phêrô nhà mình
Chúng ta cũng vẫn rành rành
Cầu được, ước thấy, tưởng mình là “ngon”
Xong rồi, lời hứa cũng quên
Cháo ăn rồi, bát còn cần chi đâu! (2)
Hồng ân Thiên Chúa dạt dào
Khổ đau, hạnh phúc, u sầu, mừng vui
Đều do ơn Chúa mà thôi
Đừng quên cảm tạ, dẫu lời đơn sơ!
TRẦM THIÊN THU
(1) Phêrô, Gioan và Giacôbê.
(2) Tục ngữ: “Ăn cháo đá bát”.

Dị ứng con số 35 - J.T.Y



Dị Ứng Con Số 35
Con số 35 là gì mà đại đa số phụ nữ không thích? Khi nhắc đến con số 35, thì phụ nữ lại không muốn nhắc đến. Lý do tại sao ? Thật sự có nhiều lý do để giải thích và mỗi người có mỗi lối giải thích khác nhau không ai giống ai. Thông thường người thanh niên bước vào tuổi 35 là gia đoạn trưởng thành về mọi mặt tâm sinh lý cũng như tâm lý. Đồng thời, họ có một cuộc sống ổn định với công ăn việc làm. Theo tôi, một trong những lý do mà phụ nữ không thích con số 35 là:
 1.Tò Mò:
 Với tuổi này, tôi gọi là tuổi tò mò. Cái gì cũng muốn biết để học hỏi. Họ muốn tìm hiểu đời sống của con người bạn gái như thế nào? Tình cảm của họ ra sao? Thật sự, họ cho rằng đời sống của bạn gái có nhiều điểm bí mật mà trước đây họ chưa bao giờ biết đến. Cho nên, để am hiểu một cách tận tường, họ lại tìm thú vui bên những cuốn sách báo và phim ảnh mà trước đây họ chưa một lần nào đọc và xem. Những thứ này là vấn đề đầu tiên họ làm.
 2. Bàn Tán:
 Xin bạn đừng ngạc nhiên khi tôi chia sẻ điều này nhé. Bình thường phái nam dán cho phái nữ với cái tên “Tám”, nhưng đối với phái nam chẳng thua gì phái nữ thậm chí hơn phái nữ nữa kìa. Khi thấy một nhóm chàng trai tụ họp lại với nhau hay trong bàn nhậu thì thông thường họ bàn tán rất nhiều chuyện. Trong những thứ đó, chuyện phái nữ là ưu điểm nhất. Họ bàn tán để muốn biết thêm những gì từ những người bạn của mình mà trước kia mình chưa được biết và cuối cùng là lấy đó làm tài liệu cho chính mình.
 3. Tán Yêu:
 Ở đời việc tán yêu người ta thường được thấy nơi phái nam. Cho nên mới có câu “đàn ông là thợ săn, đàn bà là con mồi”. Muốn đi săn thì phải đi tìm mồi đó là điều đương nhiên. Nói cách khác đi, muốn chinh phục được phái nữ, thì các chàng trai phải chinh phục được người mình yêu. Nói đến việc tán yêu thì phụ nữ lại không thích, không thích ở chổ có những Sở Khanh cứ mỗi lần gặp phái nữ thì chọc ghẹo hết chuyện này đến chuyện khác làm cho họ phải bực tức. Họ làm như vậy để thể hiện mình là một người biết chinh phục, nhưng trong tâm hồn của phụ nữ thì càng lại thấy bực tức hơn vì họ không muốn những anh chàng Sở Khanh làm như vậy trước đám đông. Những anh chàng này, phụ nữ thường hay gọi là chinh phục không đúng nơi, đúng lúc, và không đúng thời điểm.
 Đó là một những điểm mà kinh nghiệm của tôi thường thấy lý do và tại sao người phụ nữ không thích con số 35 là như vậy…
 J.T.Y

TRỞ VỀ



Vào mùa chay con giục lòng thống hối
Hướng tâm hồn kết nối với tình Cha
Bao tháng ngày hồn đi khắp phương xa
Nay trở về mái nhà xưa yêu dấu

Lỗi lầm xưa nay con đã hiểu thấu
Cha yêu con nung nấu cả tâm can
Bảo bọc con qua những chốn nguy nan
Tình của Cha nồng nàn châu báu thánh

Mãi trao ban chẳng tạnh vẫn trào tuôn
Bao phủ con luôn luôn từng hơi thở
Bốn mươi ngày mùa chay là nhắc nhở
Hồi tâm về chốn ở tự ngàn xưa

Ơn Cha đó làm sao trả cho vừa
Cả cuộc đời cũng chưa là xứng đáng
Hồi tâm lại nhìn qua vào dĩ vãng
Ta đã làm phí lãng những hồng ân

Mùa chay thánh con sửa lại bản thân
Xin hòa giải phúc phần ơn “Bí Tích”
Sống mùa chay làm sao cho hữu ích
Ngài chính là cùng đích cuộc đời con

Trầm Hương Thơ 
20.02.2013

Wednesday, February 20, 2013

Bàn Tay Chúa - Tin Yêu.

Bàn Tay Chúa.
Sáng tác: Song Kiều
Thể hiện: Tuyết Mai
Slideshow: Tin Yêu.


Tuesday, February 19, 2013

Nếu Ngài Muốn - Phạm Trung

Nếu Ngài Muốn.
Thơ: Lm Nguyễn Tầm Thường
Tiếng hát: Thụy Khanh
Nhạc & Slideshow: Phạm Trung

Saturday, February 16, 2013

CHÚA ƠI! NGƯỜI BIẾT RÕ...


Tạm bợ một mảnh đời
Con, phận người yếu đuối
Lọt qua suối, qua sông
Rồi mênh mông biển lớn
Cuốn con theo dòng đời...

Những hôm trời ngập nắng
Con như cánh chim non
Rong ruổi ngắm nhìn trời
Thấy đời thong dong quá
Lại hóa kiếp quạ đen!

Bon chen đời nghiệt ngã
Bao khốn khó bủa vây
Mây xám giăng đầy trời...
Chợt thấy Người có đó
Như ngọn gió hiu hiu...

Người dìu con muôn lối!
Dù bóng tối phủ dầy
Thầy trò vui chân bước
Trước mặt dẫu ba thù
Chúng làm gì con được?

Ngược dòng đời bương bả
Con tất tả long đong
Vì đã quên mất Người...
Gió đâu thể vào tim
Khi buồng tim khép chặt...

Ngặt nghèo, con nhớ Chúa
Héo úa nảy mầm xanh!
Lành lạnh cơn gió thổi
Mà nóng hổi buồng tim
Con đê mê Thần Khí!

Lý do nào chẳng hiểu
Phong vũ biểu đời con
Dập dềnh như bọt nước
Khập khiễng bước thăng trầm
Nhiều lần con xa Chúa...

Chúa ơi! Người biết rõ
Con thân phận bọt bèo
Rồi trở về tro bụi...
Đừng để con lụi tàn
Xin Người ban Thần Khí!!!

Wednesday, February 13, 2013

Đừng lìa xa - Phạm Trung

Đừng Lìa Xa
Thơ: An Thiện Minh
Nhạc & Slideshow: Phạm Trung
Tiếng hát: Xuân Trường

Bụi Tro Ca - Trầm Thiên Thu.


BỤI TRO CA
Bụi tro là kiếp con người
Dù dài hay ngắn vẫn đời bụi tro
Phận bụi tro vẫn xướng ca
Yêu người, mến Chúa cho vừa đức tin
Xin thương tha thứ tội tình
Thầm lặng một mình cầu nguyện, ăn chay
Chúa Giêsu chịu đắng cay
Xin thương nâng đỡ tháng ngày đời con
Biết vui chịu đựng, ăn năn
Vì yêu mến Chúa mà đền tội riêng
TRẦM THIÊN THU
Lễ Tro, 13-2-2013

Lễ Tình yêu - Nói Chuyện Yêu.


Lễ Tình Yêu – Nói Chuyện Yêu
Cứ hàng năm, mỗi lần đến lễ tình yêu thì các đôi bạn trẻ lại luôn nhắc đến chuyện tình yêu và trao cho nhau những món quà mà người mình yêu thích. Nó như là một kỷ niệm đẹp khó quên khi bước vào con đường yêu. Trong ngày lễ tình yêu, đôi tình nhân không chỉ trao cho nhau những món quà, nhưng họ cũng trao gởi cho nhau những lời yêu thương thật nồng nàn trong ngày này. Tình yêu như cơm ăn áo mặc. Nếu chúng ta thiếu tình yêu thì khác nào như người bất an trong tâm hồn. Và “bao lâu tình ta không nối chặt với Tình Yêu, thì tình ta cũng sẽ khô héo, không khác chi cành đào, cành mai chưng Tết. Đẹp đó thuở ban đầu, nhưng rồi cũng tàn phai” (Gioan 15: 4 – 6).
Tình yêu cũng là đề tài hết sức hấp dẫn mà nhiều người bàn đến. Nó cũng gây cảm hứng cho các nhà văn, nhạc sĩ, và họa sĩ làm nên các tác phẩm của mình. Vậy tình yêu là gì mà con người bàn đến và cuối cùng cần đến  nó? Thật sự, để đi tìm câu trả lời cho câu hỏi trên thật khó vì nó không có câu trả lời nhất định. Mỗi người có một định nghĩa và với cái nhìn về tình yêu một cách khác nhau. Dù bạn có định nghĩa và có cái nhìn khác nhau về tình yêu đi chăng nữa, thì bạn cùng đồng ý với tôi rằng, tình yêu là một cái gì đó mà chúng ta chẳng thấy, chẳng sờ đến nó. Nhưng, chúng ta cũng có thể cảm nghiệm được tình yêu trong đời sống hằng ngày.
Ngoài tình yêu nam nữ ra, còn có một tình yêu mà ai trong chúng ta cũng cần đến trong đời sống tâm linh, đó là tình yêu Thiên Chúa. Để cảm nghiệm được tình yêu đó trong đời sống hằng ngày, tôi xin mời bạn hãy nhìn lên trên cây thập giá. Chúng ta thấy một tình yêu cao siêu và mầu nhiệm. Một tình yêu “dám thí mạng sống vì người mình yêu”(Gioan 15, 13). Một tình yêu nói lên sự hy sinh chịu chết để cho người mình yêu có được một cuộc sống hạnh phúc và an bình hơn là nhìn thấy người mình yêu thương bị người đời chê bai và khiển trách. Đó là tình yêu mà biết bao nhiêu người tìm kiếm.
Tình yêu thập giá cũng nói lên tình yêu tha thứ mà Chúa cũng cất tiếng để thưa với Chúa Cha tha thứ cho những người sỉ nhục Người “Lạy Cha, xin tha cho họ vì họ không biết việc họ làm” ( Lc 23, 34).
 Nói đến tình yêu thập giá là nói đến bài học yêu thương. Dù bị sỉ nhục và chết treo trên thập giá, Chúa dạy cho mỗi người chúng ta một bài học yêu thương không chỉ yêu thương người mình yêu, nhưng hãy yêu những kẻ thù địch của mình nữa. Là người bước theo Chúa mà lại không tha thứ, không đem yêu thương đến cho mọi người, mọi nơi thì bạn chưa phải là người môn đệ của Chúa đích thực.
Ước mong, mùa lễ tình yêu bạn nhận ra được tình yêu Chúa và đem tình yêu Chúa đến với mọi người.

Tin Yêu.

Monday, February 11, 2013

ĐÓN CHÀO CHÚA XUÂN



Xuân ơi, đêm thật bình yên
Ta nghe khe khẽ ngoài hiên xuân về
Xuân đem hạnh phúc tràn trề
Rải tung theo gió bốn bề hương xuân

Xuân cho già trẻ vui cười
Xuân cho nam nữ người người yêu nhau
Xuân cho hoa trái tươi màu
Xuân cho hạnh phúc bền lâu với đời

Đất trời rộn tiếng xuân ca
Ta nghe trong gió thiết tha xuân nồng
Xuân ca trên khắp cánh đồng
Xuân ca trên mọi nẻo đường quê hương

Dường như xuân đã vào nhà
Đem theo muôn sắc muôn hoa ngọt ngào
Tim ta máu đỏ dâng trào
ấm lòng lữ khách đón chào chúa xuân! 

Saturday, February 9, 2013

Miền Giao Thừa & Xuân Quê - Trầm Thiên Thu.


MIỀN GIAO THỪA

Thơm mùi bánh Tét, bánh Chưng
Nồng nàn hương vị yêu thương thân tình
Khói trầm bay, nến lung linh
Thiêng liêng một cõi vô hình cuối năm
Giao thừa chậm rãi bước chân
Giã từ quá khứ cho tân niên về
Khắp nơi rộn rã tiếng ca
Đón mừng Xuân mới chan hòa tin yêu
Chúa Xuân là Đấng chí cao
Nhưng gần gũi lúc người trao tình người
VIỄN ĐÔNG

XUÂN QUÊ
Đây Quê Mẹ lúc Xuân về
Nắng trong suốt tựa pha lê sắc vàng
Đây Quê Cha lúc Tết sang
Miên man kỷ niệm, nồng nàng thương yêu
Xuân quê là khúc ca dao
Vẫn nghe văng vẳng ngọt ngào khúc ru
VIỄN ĐÔNG
Giao thừa Quý Tỵ – 2013

Friday, February 8, 2013

Ước nguyện ngày Xuân

Ước Nguyện Ngày Xuân
Sáng tác: Gioakim
Slideshow: Mai Khôi

Mùa Xuân ở đâu? - Trầm Thiên Thu



MÙA XUÂN Ở ĐÂU ?

Đâu ai nhìn thấy mùa Xuân
Mà sao lại biết Tết gần hay xa?
Có chăng là những cánh hoa
Đua nhau nở rộ cho mùa Xuân tươi
Bướm bay, Én lượn ngang trời
Phải chăng là dáng Xuân ngời đắm say?
Bánh Chưng bên cạnh bánh Giầy (*)
Tượng trưng Trời Đất về đây chứng lòng
Có sờ được Tết hay không
Mà sao người lại nao lòng muốn ăn?
Bướm, Ong say đóa Mai vàng
Khuyên người giữ lấy nồng nàn thương yêu
Xuân không thấp, Tết chẳng cao
Bình thường như giọt máu đào tình thân
Đó là chính thật mùa Xuân
Muôn đời là Tết cổ truyền, người ơi!
Cuối cùng chỉ có Chúa Trời
Chúa mới là người nhân thế lãng quên!
Dẫu rằng Ngài rất nhân hiền
Dẫu là Đệ nhất Tết Nguyên Đán này!
Chúa Xuân đang ở quanh đây
Giêsu đang ở trên tay bạn kìa!
Khi bạn rước lễ thật thà
Khi bạn yêu Chúa chỉ vì Chúa thôi!
TRẦM THIÊN THU
27 Tết Quý Tỵ – 2013
(*) Theo tư duy cá nhân, bánh này không Dầy (Dày), thiết nghĩ không thể là Bánh Dầy. Ngày xưa, khi giã gạo làm bánh này, người ta phải đi (Giầy) Ủng, rất có thể là bánh Giầy, xem chừng hợp lý. Rất tiếc Việt Nam không có Hàn lâm viện hoặc ban văn hóa uy tín để thống nhất về “chính tả”.

Tuesday, February 5, 2013

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRÊN PHỐ



Ta nghe được hơi thở của không gian
Nặng nề như bước chân của người đàn bà sắp đến ngày khai hoa nở nhụy
Những hệ lụy cuộc đời
Cứ tung tóe trước mặt người sầu khổ
Những mảnh đời loang lổ vì bệnh tật và thiếu đói
Có còn le lói chút niềm tin?

Tiếng van xin vẳng quanh đây
Ta nghe như tiếng vỡ của chiếc bình sành
Thành phố những ngày cuối năm không còn chật chội
Tiếng lội bì bõm của những con chuột
Trộn lẫn vào hơi thở của không gian...

Bóng người đàn ông cuối phố đổ dài
Thiểu não sau những tháng ngày miệt mài vất vả kiếm hạt cơm
Hương thơm hoa mùa xuân cũng chẳng làm người đàn ông rung động!

Gã đang cần, hết sức cần  những đồng tiền
Liền liền trên phố, gã chỉ thấy những quán nhậu
Những tiếng cười bay ra nghe xóc óc
Gã buột miệng chửi thề!!

Đường về tối nay
Gã mong sao dài vô tận
Cận Tết rồi... Chủ nhà trọ...
Tối nào gặp gã, lão cũng réo đòi tiền
Mấy đứa con của gã...
Mặt mày buồn so, quần áo nhếch nhác
Vợ gã... người đàn bà tội nghiệp...
Sắp đến ngày chuyển bụng...
Đụng đâu gã cũng chẳng kiếm ra tiền
Gã đứng lại, nhắm nghiền hai mắt
Trong đầu gã, ánh sáng chợt tắt lịm
Gã không muốn về nhà!!!  

Sunday, February 3, 2013

Giao Thừa - Trầm Thiên Thu



Giao thừa

Hôm nay đã là 29 tháng Chạp, nhà chị Tâm vẫn chưa có hương vị ngày tết. Một nách 3 đứa con, chị phải tảo tần từng ngày. Hương, đứa con lớn của chị, muốn có chiếc áo mới mặc tết mà cũng chưa mua được. Ngọc phải dùng lại áo của Hương. Chị Tâm mới mua cho Thuận một bộ, chỉ là hàng may sẵn, rẻ tiền. Chồng chị Tâm mất, một tháng qua gia đình lâm vào cảnh khó khăn hơn. Hằng ngày mấy mẹ con sống nhờ vào gánh cháo, rau cháo qua ngày.

Thi thoảng, tiếng nhạc xuân vang lên từ xa vọng lại. Chợ búa, phố xá nhộn nhịp hẳn lên. Xe cộ như nêm. Xuân rộn ràng khắp chốn. Hương ngồi buồn so, lứa tuổi khoe áo quần mà chẳng có được manh áo mới. Có mấy cái, mới lắm cũng đã cả nửa năm nay. Nhà chưa một miếng mứt hay chút hạt dưa để gọi là tết. Thậm chí nhà cửa vẫn bám đầy bụi bặm. Mọi vật còn nằm nguyên vị trí. Nhìn lên di ảnh ba, Hương thấy ánh mắt ba thật tha thiết. Hương vội đứng dậy cầm chổi quét lại căn nhà chật hẹp như để tránh ánh mắt ba. Nhưng Hương đi đâu ba cũng nhìn theo. Ánh mắt ba quyện nỗi buồn nhưng tỏa lan tình thương bao la trời biển. Hương thấy cay cay nơi sống mũi, rồi Hương bỏ chạy xuống bếp. Hương biết ba vẫn nhìn theo mình.

Cơm vừa cạn nước. Lớp bọt trào ra còn đọng lại quanh miệng nồi trắng xóa như những ước mơ rạo rực trong lòng. Hương khuấy nhẹ vài vòng cho đều gạo. Vài chiếc bong bóng cuối cùng phồng to lên rồi vỡ toang. Hương nghĩ đến hoàn cảnh gia đình và sợ rằng ước mơ cũng vỡ òa như bong bóng nước. Ngày ba còn sống, tuy cũng cực khổ nhưng không đến nỗi. Dẫu sao vẫn còn ba chung vai gánh vác với má. Giờ này chỉ mình má chạy bữa, mọi thứ đè nặng đôi vai má. Mới một tháng qua mà trông má tiều tụy nhiều. Hương hiểu hoàn cảnh gia đình nhưng chưa thể làm gì để giúp má. Ngày ngày một buổi đến trường, một buổi về nhà làm việc vặt vãnh trong nhà. Hương thấy mình còn được đi học là còn may mắn hơn nhiều bạn khác.

Bộp. Một thanh củi rớt xuống. Hương cúi người nhặt thanh củi lên cho lại vào lò. Nghĩ đến gia đình nghèo mà vẫn ấm áp tình yêu thương, Hương mỉm cười và thấy vui vui, rồi ngâm nga: “Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người…”. Hương vừa quay ra thì thấy Má.

– Má về trễ vậy?

– Bữa nay bán chậm quá. Nấu cơm xong chưa con?

– Dạ, xong rồi má à.

– Dẹp đồ cho má rồi ăn cơm nghe con.

– Dạ, má để con làm cho. Má nghỉ chút đi.

– Ừ.

Cuộc sống tảo tần nên dù mới 40 tuổi đời mà trông chị già hẳn đi. Những vết nhăn thoáng hiện nơi khóe mắt và mái tóc điểm những sợi mang màu thời gian. Sáng bán cháo, chiều về chị nhận hàng may gia công. Tuy chẳng được bao nhiêu tiền nhưng biết sao hơn, chị vẫn phải cặm cụi từng ngày để kiếm tiền nuôi các con. Năm nay Hương học lớp 12, thành con gái rồi. Gần tết, chị thấy buồn vì con gái chưa có được những gì đơn giản nhất. Một chiếc áo có là bao mà đối với hoàn cảnh gia đình chị lại cần nhiều hy sinh. Được cái Hương cũng ngoan và không đòi hỏi nhiều, chị cũng thấy nhẹ lòng. Dù gia cảnh khó khăn nhưng tối nào chị cũng lần chuỗi Mân Côi và chuỗi Lòng Chúa Thương Xót, và chị muốn tập các con có thói quen cầu nguyện và sống đạo hạnh.

– Con mời má xuống ăn cơm.

Chị Tâm uể oải đứng dậy, nói:

– Gọi các em về ăn cơm đi con.

– Dạ.

Hương thoăn thoắt đi ra cổng. Ngọc và Thuận cũng đang về tới. Hai chị em giành nhau ôm lấy má. Chị Tâm ôn tồn:

– Trưa rồi sao các con không về ăn cơm?

Ngọc nhanh nhảu:

– Con đợi má về mà.

– Chị ba xạo đó má. Con nói về mà chỉ hổng chịu đó má.

Chị Tâm cười, vừa cầm tay con trai vừa nói:

– Sao con trai má không về trước? Thôi, vô ăn cơm đi các con.

Bữa cơm đạm bạc. Lòng chị Tâm se lại khi thấy các con thiếu thốn. Thuận chồm tới:

– Má cho con con cá lớn nha.

– Đồ Bát Giới. – Ngọc vừa nói vừa nhìn Thuận.

Chị Tâm kéo tay Thuận lại:

– Ăn vừa phải thôi. Giành cả cho mình như vậy là ích kỷ, xấu lắm nghe con. Ccon phải biết nghĩ tới người khác nữa. Cô giáo dạy con thế nào?

Thuận phụng phịu:

– Chị ba nói con là Bát Giới kìa!

– Con đừng giành ăn nhiều thì chị ba sẽ hết nói con là Bát Giới. Má gỡ xương cho con nha. Con làm dấu trước rồi mới được ăn.

Rồi chị nói tiếp:

– Các con đi học giáo lý, Chúa dạy phải yêu thương thì các con phải vâng lời Chúa, không được tranh giành và thù hằn nhau nghe chưa?

– Dạ.

Chị Tâm không dám ăn nhiều đồ ăn, chị muốn dành cả cho các con. Tấm lòng người mẹ bao la đến nỗi đâu ai hiểu thấu. Tình Mẹ là huyền-thoại-có-thật. Hương mới chỉ có thể hiểu một phần nhỏ. Cảnh khổ tôi luyện con người nên khôn. Cái khó ló cái khôn, nhưng đôi khi cái khó lại “bó” cái khôn. Hương nhìn má không chớp mắt. Chị Tâm nhắc:

– Hôm nay má tính mua cho con chiếc áo mà không đủ tiền.

Dù thương má nhưng Hương chưa đủ hiểu sâu, vì dù sao Hương vẫn còn trẻ người non dạ. Nhất là con gái mới lớn khó tránh được những mơ ước về trang sức. Hương thấp giọng:

– Áo con cái nào cũng cũ rồi.

– Má biết con buồn. Đâu phải má không muốn con bằng chúng bạn. Nhưng mỗi bữa bán có lời được bao nhiêu. Thôi được, chiều nay má ra chợ mua cho con. Con thích màu gì? Má nghĩ màu trắng là đẹp và hợp nhất với tuổi học sinh.

– Nhưng… nhưng… tiền đâu má mua?

– Má hỏi bác Thụy rồi.

Hương nghe niềm vui reo trong lòng khi có chiếc áo mới, nhưng lại không khỏi buồn vì biết má phải vay mượn số tiền đó. Mượn thì có khác gì ăn xin? Hương thương má vô cùng. Rồi má lại phải vất vả hơn. Hương cảm thấy hối hận. Mắt Hương nhòa đi. Má ơi!

o0o

Chiều 30 tết. Chị Tâm vừa gói xong ít bánh tét gọi là cho các con có tết. Chị đứng dậy và gọi con gái:

– Hương ơi, dọn dẹp bàn thờ xong chưa con?

– Dạ, sắp xong rồi má.

– Xon rồi con bỏ bánh vào nồi luộc nghe.

– Dạ.

Ngọc vẫn ngồi chăm chú xem ti-vi. Thuận chạy vào đòi mặc quần áo mới. Hương nói với em:

– Để ngày mai mặc chứ em. Hôm nay chưa tết mà.

– Ngày mai dẫn em đi chơi nghe chị hai.

Hương mỉm cười, vừa nựng cằm em vừa nói:

– Ừa.

Thấy má loay hoay dọn dẹp, Hương tới gần:

– Má để đó con dẹp cho. Má nghỉ đi.

– Con bỏ bánh vào nồi luộc cho sớm. Má dọn chút là xong mà.

Chị Tâm thu dọn nhanh để kịp ra chợ. Vừa bỏ bánh vào nồi Hương vừa nói với má:

– Má nè, tối nay cho con lên nhỏ Phượng chơi nghe má.

– Ừ, lên chút rồi về nghe con. Đừng có chơi khuya. Đêm nay giao thừa đó.

– Dạ.

Trời mỗi lúc càng vào xuân. Hương thấy rạo rực trong lòng. Một nữ sinh lớp 12 hẳn là tràn đầy mơ ước tươi hồng. Nhánh mai nở những cánh hoa vàng ươm. Nhưng sao nổi buồn vẫn lan tỏa vì tết này thiếu vắng ba. Nghĩ mà thương ba biết bao! Vì thương má mà ba bị bên nội làm ngơ. Nhà ngoại nghèo nên cũng không giúp gì được. Ba má phải tự lực cánh sinh từ bàn tay trắng. Đạp xích lô hoài, đi sớm về khuya nên ba ngã bệnh. Không đủ tiền chạy chữa, ba đã phải đầu hàng số phận. Còn lại mấy má con quấn quýt hủ hỉ bên nhau. Ngoại đã nghèo lại ở xa, tuổi cao sức yếu thì làm gì được cho con cháu. Thi thoảng ngoại vẫn gởi cho ít mắm, ít gạo. Mỗi lần nhắc đến ngoại, má thường rươm rướm nước mắt. Ngoại sống với dì Năm ở quê, dì cũng không khá gì cho lắm. Số nghèo đeo đẳng mãi như bóng ma ám ảnh con người, không chịu buông tha. Chỉ vì đồng tiền mà người ta đánh mất tình người, thậm chí cả tình thâm gia đình. Nó vô tri mà có sức mạnh và sức quyến rũ kỳ lạ. Hương cố gắng học mong mai sau làm được điều gì đó hữu ích cho gia đình, cho xã hội, và vượt lên khỏi số phận nghiệt ngã của cuộc đời hôm nay. Ít ra ngoại và má sẽ hài lòng. Ước mơ của Hương là trở thành nhà văn để viết về ngoại, về má, và những số phận bất hạnh.

o0o

Đã 9 giờ tối. Tối như đêm 30. Từ nhà Phượng về, Hương phải đi qua chợ. Vài người còn lại đang thu dọn hàng để về nhà đón giao thừa. Ở một góc tối, một cô bé nhỏ con hơn Hương chừng vài tuổi ngồi bâng quơ nhìn người qua lại. Ai cũng có vẻ vội vã. Ngày xưa ba thường gọi đêm nay là đêm trừ tịch. Nghe cũng hay hay và có vẻ văn chương nên Hương thích vậy thôi chứ Hương chưa hiểu gì. Ba nói Hương có khiếu văn chương nên luôn quan tâm những điều có liên quan lĩnh vực này. Tuy nhà nghèo nhưng Hương còn có má là nguồn vui vô tận. Cô bé kia chắc là không có nơi nương tựa nên giờ này mới còn ở đây. Hương lại gần:

– Sao em ngồi đây?

– Em buồn quá.

Hương nắm tay cô bé, nhẹ giọng:

– Sao em buồn? Nói chị nghe nào!

Cô bé cúi thấp và lắc đầu. Hương động viên:

– Nói chị nghe đi, biết đâu chị giúp em được gì chăng?

Như được truyền thêm sinh khí, cô bé tự tin và đều giọng:

– Ba mất, má em lấy chồng khác. Hằng ngày em phải đi bán vé số. Em xin chiếc áo mới mặc tết mà má và dượng không cho, còn nói này nói nọ. Em thấy tủi thân quá!

Hương chợt nghĩ đến chiếc áo mới má vừa mua cho. Cô bé này còn giúp ích cho gia đình mà không được hưởng chút công lao, dù nhỏ thôi. Tuy mấy chiếc áo của Hương không còn mới nhưng vẫn tươm tất, sạch sẽ và tương đối. Ba đã dạy, và má cũng vẫn thường nói: “Giá trị con người không tùy thuộc vào vật chất hoặc bề ngoài, mà chính tâm hồn và nhân cách mới làm nên con người”. Một danh nhân nào đó còn nói: “Trang sức bề ngoài lòe loẹt chứng tỏ một tâm hồn nghèo nàn và bệnh hoạn”. Hương tự thấy mình dù sao cũng còn hạnh phúc hơn cô bé này.

– Em tên gì? Còn đi học không?

– Em tên Giáng Hương. Em phải nghỉ học từ hồi mới học hết lớp Bảy.

Hương tươi cười:

– Chị là Thiên Hương. Vậy là chị em mình trùng tên rồi.

– Chị đi đâu tối vậy?

– Chị mới ở nhà người bạn về. Nhà em ở đâu?

– Ở cuối con đường này. – Giáng Hương vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía tay phải.

– Em về nhà chị chơi nhé. Gần đây thôi.

Giáng Hương ngập ngừng:

– Em… em ngại lắm.

– Có gì mà ngại. Nhà chị cũng nghèo lắm. Đi em!

Giáng Hương nhẹ gật đầu và đứng dậy đi theo Thiên Hương. Thế là hai cô bé trở thành đôi bạn, chuyện trò vui vẻ như đã quen lâu rồi. Tiếng nhạc xuân réo rắt vang lên phả ra đầy ắp không gian. Mùi bánh kẹo, mứt và bánh chưng theo gió du xuân khiến khứu giác mọi người thỏa mãn.

Má đang sửa soạn bàn thờ ba. Thiên Hương nói lớn:

– Thưa má, con mới về.

Chị Tâm quay ra. Giáng Hương khẽ thưa:

– Chào bác.

– Chào cháu.

Quay sang con gái, chị Tâm hỏi:

– Ai vậy con?

Thiên Hương kể cho má nghe hoàn cảnh của Giáng Hương và xin phép má tặng bạn chiếc áo. Chị Tâm xúc động đến rơi lệ khi nghe con gái nói. Những giọt nước mắt đầm ấm niềm vui. Đôi khi người ta cũng cần khóc. Khóc cho trôi bớt nỗi buồn. Khóc cho nhẹ bớt tân toan. Khóc cho nồng nàn thương yêu. Chị khóc vì mừng khi thấy con gái mình bắt đầu lớn, biết nghĩ đến người khác, biết yêu thương và chia sẻ với người khác. Chị thầm tạ ơn Chúa luôn đồng hành với chị và các con. Đưa tay lau mắt, chị Tâm ôn tồn:

– Được rồi. Con tự do quyết định. Còn Giáng Hương, con ở lại đây ăn tết với bác, với Thiên Hương và các em nha.

Nghe vậy, Giáng Hương cũng rưng rưng. Mọi người đều xúc động. Họ không muốn ngăn lại những giọt yêu thương đang chảy trào… Năm mới đã khởi đầu, khởi đầu từ tình thương, khởi đầu từ Tình yêu Thiên Chúa và Lòng Chúa Thương Xót.

Không có tiếng pháo trừ tịch như ngày xưa nhưng nhà chị Tâm lại có những tiếng cầu nguyện thánh thiện, và những tiếng cười rộn ràng bên đĩa bánh chưng nóng hổi. Căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp một mùa xuân mới. Hạnh phúc đâu phải là những gì cao xa, lạ kỳ ở nơi nào khác, mà hạnh phúc luôn hiện diện quanh đây, rất gần, rất bình thường. Hạnh phúc sẽ ùa vào ngay khi cõi lòng mở ra với niềm yêu thương chân thành. Tình yêu thương là một phép mầu giữa đời thường, luôn cần thiết. Thiên Chúa thực sự đang hiện diện giữa họ…

TRẦM THIÊN THU