Tuesday, November 30, 2010

NHỚ CÁC CHỊ - Chuyện ngắn TRẦM THIÊN THU

NHỚ CÁC CHỊ

Thế mà đã 25 năm từ ngày chị Ba lặng lẽ vào cõi vĩnh hằng – ngày 15/12/1985. Chị mất khi còn trẻ, mới 32, chị “vội” đi trước và bỏ lại 5 con thơ, bỏ cả cha mẹ già và các em. Lá xanh rụng xuống để lá vàng khóc lá xanh rơi… Thời gian nhanh quá! Khi đó, mọi người đang nô nức chuẩn bị đón mừng đại lễ Giáng sinh thì gia đình mình lại mang nỗi buồn khôn tả.
Trước đó 15 ngày, gia đình tổ chức tiệc mừng chị Tư khấn trọng (một nghi lễ của đạo Công giáo), chị vẫn khỏe, vẫn đi chợ mua đồ về chuẩn bị tiệc mừng. Vậy mà tiệc xong, sau 1 tuần, chị phải đi cấp cứu. Từ lúc vô bệnh viện, chị bất tỉnh, không ai được ở gần chị, không ai nhìn thấy chị, và không ai nói được gì với chị.

Anh rể và em đi đi về về. Chị mang thai, người ta hút thai ra để cứu mẹ mà cũng không thắng nổi tử thần. Em rửa tội cho cháu và đem cháu về quê an táng. Được vài ngày, trên đường đi học thì em gặp xe đưa chị về… Cu Mập hồi đó không chịu ai tắm cho và không chịu ăn, anh rể phải gọi em đến cho cháu ăn – vì nó không chịu ai khác. Bây giờ nó đã lớn, có vợ con rồi. Chị vất vả với chồng con mà chưa được chút thảnh thơi, các con chị đã trưởng thành nhưng không thể bù đắp gì hơn – vì chị đã vĩnh viễn xa chúng quá lâu rồi, ngay khi chúng còn nhỏ dại!

Ngày ấy hoàn cảnh khó khăn, ai cũng nghèo, chiếc giường đặt chị nằm cũng sơ sài, chiếc quan tài cũng quá giản dị. Cha mẹ đặt cho chị tên Huệ cũng hợp với chị. Chị luôn tươi cười, rộng rãi, xởi lởi. Mỗi lần cu Mập từ nhà ngoại về khóc với mẹ, chị cười và biết điều gì xảy ra. Rồi gặp tôi, chị lại cười và nói: “Cu Mập về khóc, chị chỉ nói: Lại nghịch đồ nên cậu mắng phải không?”. Chị luôn hiểu vấn đề như thế chứ không bênh con mà trách tôi!

Một sự trùng hợp: Sau hơn 1 năm lâm trọng bệnh, chị Tư lại vĩnh viễn ra đi lúc 6:50 ngày 15/12/2009. Hai chị em từ giã cõi đời cùng ngày cùng tháng. Một ngẫu nhiên kỳ lạ! Chị Tư luôn đau nhức vì chứng ung thư đã di căn, xót lòng mà tôi không làm được gì, vẫn đành lòng thúc thủ. Tết 2009, chị Tư về “ăn tết” với tôi và gia đình chú Út 10 ngày. Vừa về quê một lúc, chị trao cho tôi và chú Út “kỷ vật” Mẹ để lại, tôi lặng người mà không nói nên lời. Tôi biết điều gì sắp xảy ra! Thú thật, tôi còn dở lắm: Vì chị em không hợp nhau về tư tưởng, nói chuyện luôn “khắc khẩu” nên tôi ít ghé thăm throng thời gian chị Tư nằm bệnh. Tôi cũng không biết làm sao hơn! Và rồi, điều gì đến cũng đã đến, điều tôi lo sợ đã thực sự xảy ra. Vậy là mọi người đã bỏ tôi đi hết rồi!
Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, tôi rất nhớ các chị dù tôi không nói ra, nhưng lòng tôi là khoảng cô đơn khôn tả…

Lạy Chúa, con vẫn xác tín đó là Thánh Ý Chúa, vì một sợi tóc trên đầu cũng không ngoài tầm kiểm soát của Ngài. Con xin tín thác nơi Ngài, vì có “Chúa Giêsu là Đường, là Sự thật và là Sự sống” (Ga 14,6).
TRẦM THIÊN THU

Monday, November 29, 2010

CHUYỆN VỀ ANTONIETTA MEO- Slideshow DUY HÂN

ĐIỆU BUỒN THÁNH THIỆN - Chuyện ngắn TRẦM THIÊN THU

Điệu buồn thánh thiện


Đã 6 giờ chiều mà trời chưa tối hẳn, vẫn thấy rõ mặt người. Ngày như còn muốn níu kéo ánh sáng, chưa muốn tan hòa vào bóng đêm. Tôi vừa bước vào nhà, Phụng hỏi ngay:

– Sao dạy về tối vậy?

– À, dạy xong sớm, mấy người bạn rủ uống cà phê. Nấu cơm chưa, Phụng?

Thấy Phụng buồn, tôi hỏi:

– Sao mặt như đưa đám vậy?

Phụng cười gượng:

– Mấy bài nhạc mới viết, đưa cho nhà xuất bản mà họ không chịu xuất bản. Muốn xuất bản phải có điều kiện.

Tôi thở dài ngao ngán. Tội nghiệp! Ba má mất sớm, Phụng ở với dì ruột ở Biên Hòa từ hồi 15 tuổi. Việc học dở dang, Phụng phải làm việc quần quật suốt ngày. Chịu không nổi cảnh khổ nên Phụng lên Bảo Lộc ở với cô ruột. Tình thương cũng không kiên trì để tồn tại với thời gian. Ở với cô, Phụng phải làm rẫy từ sớm tới tối, có khi phải ở lại để coi rẫy vào những ngày sắp thu hoạch. Thân gầy sức yếu, chịu không nổi cực nhọc, Phụng lại về Gò Vấp ở nhờ nhà chị họ. Không kham nổi ánh mắt lườm nguýt, đá mèo khoèo rế, Phụng xin đi may xuất khẩu để ít có mặt ở nhà. Phụng làm vẫn không đủ sống, xoay xở đủ cách nhưng số phận có vẻ thích “đùa dai”. Buồn đời tủi phận, Phụng trở nên ít nói. Giờ rảnh, Phụng lao vào viết nhạc và làm thơ. Điều này lại khiến người khác càng “khó chịu”.

Thấy hoàn cảnh Phụng bi đát quá, tôi rủ Phụng về ở chung. Tuy đồng lương giáo viên “khiêm tốn”, tôi vẫn hơn Phụng là có căn nhà nhỏ, dù chẳng hơn ai, chỉ tạm sống qua ngày đoạn tháng. Ba má không còn, anh chị lại ở xa, có Phụng cũng thuận tiện cho nhau. Hai đứa là bạn học từ hồi học cấp II ở Biên Hòa. Thực ra hai đứa chỉ học chung với nhau một năm thì Phụng phải nghỉ học khi bắt đầu bước vô cấp III. Phụng nghỉ học nhưng hai đứa vẫn thường xuyên gặp nhau, thân thiện và cởi mở. Mới 16 tuổi mà Phụng đã có thể ký âm những bài hát từ băng đĩa nhạc. Có lẽ là năng khiếu âm nhạc thiên phú thật. Ký âm xong, Phụng thường kéo nhỏ Oanh và tôi hát bè mà Phụng tự hòa âm. Tôi rất ngạc nhiên. Hồi còn đi học, môn nhạc lý chỉ học chiếu lệ, học kiểu “kịp thời vụ” cốt để lấy đủ điểm trung bình thôi. Vậy mà khi nghỉ học, Phụng mày mò thế nào mà có thể phát triển mau đến không tưởng! Nghe nói Phụng từng làm ca trưởng hơn 10 năm tại một giáo xứ. Trong thời gian phục vụ giáo xứ, Phụng có sáng tác nhiều Thánh ca nữa. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi Phụng “lôi” nhỏ Oanh và tôi ra để “thí nghiệm” bài hát đầu tay. Đôi tai âm nhạc có khác. Oanh và tôi chỉ hát sai một chút là Phụng bắt ngưng ngay, bắt hát đi hát lại đến “sái quai hàm”. Nhiều khi tôi đâm quặu. Oanh thường than với tôi rằng Phụng “khó tính”. Nghĩ cũng phải thôi, hát sai – dù chỉ 1 coma – cũng đủ “xuyên tạc” âm nhạc rồi. Có thể vì hoàn cảnh vô tình đã biến Phụng mang vẻ “khô” như vậy. Mà “bị” làm “thí điểm” cho Phụng cũng thấy… hay hay!

Saturday, November 27, 2010

THU ĐI - Slideshow THƠ KIM THANH

RA ĐI - THƠ HBTT

RA ĐI

Ra đi trên chiếc thuyền con
Ra đi chẳng biết mạng còn hay không?
Sóng gào biển rộng mênh mông
Biển to, thuyền nhỏ, trời Đông u hoài.
Năm ngày trên biển thật dài
Lo buồn , đói khát, môi phai lệ trào
Nhờ ơn Thiên Chúa trên cao
Con tàu cập bến nôn nao cõi lòng…

Vợ hiền bến cũ long đong
Một thân cô độc thay chồng nuôi con
Nợ nần cao tựa núi non
Căn nhà tưởng mất không còn chỗ nương
Nhưng nhờ có Chúa tình thương
Nên nhiều chủ nợ cũng vương chút tình
Căn nhà còn đó yên bình
Ngóng về phương ấy, chủ mình ra sao...

Cha con bên Mỹ lao đao
Học anh văn khó, chữ vào chữ ra
Bơ vơ nơi đất người ta
Như con đò nhỏ mình ba chống chèo
Vươn lên từ cái khổ nghèo
Vì con, vì vợ, qua đèo cam lai

Tạ ơn Thiên Chúa cao vời
Gia đình đoàn tụ, muôn đời tri ân...

Sr. Hoàng Yến
11/27/2010

***« cam lai » lấy nghĩa từ câu « khổ tận cam lai »
*** Ba và anh cả thì qua Mỹ trước, còn mẹ với 5 con thì ở ViệtNam.

Chúa nói, "Không có tình yêu nào cao trọng bằng tình yêu kẻ hy sinh mạng sống vì người mình yêu".
Sau khi làm bài thơ này xong, tôi đã cảm nhận được lời Chúa nói thật thấm thía. Vì ngoài sự nhận biết Chúa đã hy sinh mạng sống trên Thập Giá để cứu nhân loại, tôi còn cảm nhận được nơi Người tình thương bao la của cha mẹ tôi nữa, đã hy sinh chính mạng sống cho con cái mình. Lúc nào cũng sẵn sàng cho con cái tất cả và đã dành phần tốt nhất cho con. Mong muốn con cái có một tương lai sáng rực ngày mai. Nhưng tiết thay, nhiều khi con cái đã vô tình không hiểu và cảm nhận được điều đó. Tôi xin làm bài thơ này tặng cho ba má tôi, và cám ơn ba má tôi vô cùng. Đã hy sinh mạng sống mình. Xin Chúa trả công bội hậu đến ba má tôi đời này lẫn đời sau.

ĐI TÌM TRÁI TIM MÌNH

Ngày mai sẽ bắt đầu cho một Mùa Vọng Mới, tiếng kêu của thánh Gio-an Tiền hô như vang lên bên tai tôi, hy vọng trong mùa này ơn Chúa sẽ đổ đầy tâm hồn tôi để tôi thoát ra khỏi cơn u mê của những dục vọng trần thế. Tôi sẽ đi vào hoang mạc của lòng mình để ĐI TÌM TRÁI TIM MÌNH!

Rừng lặng
Cánh hoa rơi
Hồn ai chơi vơi
Nửa cuộc đời hoang vắng
Cụm mây trắng lững lờ trôi
Trái tim đơn côi đi tìm mình

Một mình
Đi tìm mình
Đi vào rừng hoang
Tiếng người trong hoang mạc
Như tạc vào từng vách đá
Dội cả vào trái tim băng giá

Lá xanh
Xanh hy vọng
Đọng lại niềm tin
Chim bồ câu xuống thế
Lưỡi lửa nói lời của Cha
"Đây là con Ta hằng yêu dấu!"

Ngày mới
Nắng lên rồi
Hồn được sưởi ấm
Giữa khoảnh đất bình an
Trái tim ngập tràn lửa mến
Người đến. . . chẳng biết tự bao giờ!

10/10/2008

CHÚA NHẬT 1A MÙA VỌNG - SLIDESHOW.

KHOẢNG TƯƠNG TƯ - THƠ TRẦM THIÊN THU



KHOẢNG TƯƠNG TƯ

Năm canh sáu khắc tương tư
Hồn con khao khát Giêsu Ngôi Lời
Vì con bất túc cả đời
Nên không ngừng khát vọng Ngài sớm khuya
Đời con như hạt mưa sa
Nhưng vẫn chính là Ý Chúa nơi con
Hạt-mưa-con thấm thơ buồn
Hạt-mưa-con đẫm nhạc bồn chồn yêu
Tứ thơ khập khiễng nghiêng chao
Ý nhạc bọt bèo, khắc khoải, ngu ngơ
Chợt kêu: Maranatha
Xin mau đến, lạy Giêsu nhân lành!
TRẦM THIÊN THU

Tĩnh tâm nhóm ĐXT Saigon tại Đaminh Ba chuông, 27/11/2010
"Giao thừa" Mùa Vọng 2010

VỌNG THIÊN ÂN - THƠ GIUSE SƯỚNG



VỌNG THIÊN ÂN.

Hương Nam cằn cỗi Li-Băng

Ô-Liu còi cọt vầng trăng úa vàng

Nguyện Trời đổ xuống mưa ngàn

Đất khô bỗng chốc bạt ngàn cây xanh

Nho lành vả chín trĩu cành

Đầy vườn hồng, huệ long lanh sương trời

Sa-Lem bền vững muôn đời

Nên ngai vinh hiển Vua Trời ngự đây.

-------------------------------

Giu-se Nguyễn văn Sướng.

Friday, November 26, 2010

HÌNH VẼ của HÂN - Slideshow DUY HÂN

TÌNH NGÔI HAI - THƠ TRẦM THIÊN THU


TÌNH NGÔI HAI

Nào ai đã hiểu hết đâu
Ngôi Hai giáng thế vì yêu nhân trần
Con là bụi cát mọn hèn
Mà Ngài vẫn mãi yêu con tuyệt vời
Dù con yếu đuối một đời
Dù con bội bạc, buông lời hứa suông
Giêsu vẫn trọn yêu thương
Tình Ngôi Hai quá vô thường, vô biên
TRẦM THIÊN THU

Wednesday, November 24, 2010

TẢN MẠN ĐÔI DÒNG - TRẦM THIÊN THU


Tản mạn đôi dòng

Mùa đi. Mùa về. Cứ luân phiên theo dòng chảy thời gian. Trái tim nhịp tĩnh, nhịp động. Niềm vui nhẹ nhàng, nỗi buồn sâu lắng quyện vào trầm tư. Cõi lòng đôi khi bộn bề như căn phòng chưa dọn dẹp kịp. Con người yếu đuối nên luôn cần nghị lực để vươn lên. M. Blanchecotte khuyên: “Hãy tưởng như mình sắp chết và hãy hành động như mình bất tử”. Thâm thúy và chí lý thay!

Thế kỷ XXI, mọi thứ đều hiện đại. Công việc gì cũng cần có kiến thức. Trẻ hóa cơ cấu. Ai cũng phải chạy đua. Tình yêu cũng hiện đại hóa, cũng bấm nút điều khiển từ xa, thậm chí có thể thực tế hóa và thương mại hóa. Ngày xưa người ta len lén trao nhau thư tình màu mực tím mồng tơi. Dễ thương làm sao thuở vụng dại, lóng ngóng! Nhịp tim loạn xạ như nhịp trống khua dồn đêm lễ hội của dân bản cao nguyên mà không dám ngỏ lời. Nhịp trẻ hòa với nhịp sống quê hương và thế giới. Con người như được “cài đặt chương trình” phần tiếng nói: Anh, Pháp, Hoa, Đức, Tây ban nha,…

Không tránh khỏi người khen, kẻ chê. Microsoft cũng cập nhật kiểu “thay như thay áo”. Ngày xưa người ta hò hẹn nhau đi chơi bằng xe đạp mà vẫn đẹp như nhạc, mộng như thơ, vẫn yêu nhau như điếu đổ, bất luận giàu nghèo. Ngày nay người ta viết thư tình cho nhau bằng e-mail, qua SMS, tìm nhau qua các website, internet. Muốn hẹn hò ít ra phải có “xế nổ”, thậm chí là phải xe “xịn” thì tình yêu mới “bền”! Nhớ nhau thì quay số để điện đàm, có thể là điện thoại truyền hình hoặc webcam,… Nhờ đó mà nỗi nhớ được “xoa dịu” nhiều hơn vì có thể thấy hình ảnh sống động của nhau chứ không chỉ qua nét chữ như xưa. Cái gì cũng có nét độc đáo riêng!

Khoa học tiến bộ cho phép con người lên cung trăng như cơm bữa. Các khoa học gia còn tìm cách chinh phục sao Hỏa. Biết đâu mai mốt người ta có thể đi uống café trên mặt trăng hoặc một hành tinh nào đó chẳng hạn. Nếu vậy thì thật thú vị. Theo tiến độ khoa học phát triển, không ai có quyền giậm chân tại chỗ. Vấn đề là muốn hay không, vì người Pháp có câu: “Vouloir, c’est pouvoir” (muốn là được).

Nhìn những kỳ quan thế giới, thấy những thành tựu khoa học – dù chỉ qua báo chí hay truyền hình, chúng ta đã phải từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác mà không khỏi trầm trồ khen ngợi, thán phục. Cái gì hôm qua bất khả dĩ thì hôm nay trở nên khả dĩ.

Trong cuộc sống, có người may mắn, có người kém may mắn. Đau khổ có ý nghĩa riêng của nó. Đó cũng là một quy-luật-muôn-đời mặc vẻ nhiệm mầu mà trí tuệ con người không thể hiểu thấu. Chỉ có những tâm hồn vĩ đại mới cảm nhận được. Có thất bại, có nuối tiếc để biết không ngừng vươn lên. Có điều sai trái để biết đâu là lẽ phải. Có đau khổ mới biết thế nào là hạnh phúc. Có chiến bại mới thấy phải cố gắng để chiến thắng. Và còn rất nhiều những triết-lý-sống, những triết-lý-cuộc-đời khác. Tưởng chừng mâu thuẫn mà lại rất hợp lý. Một loại nghịch-lý-thuận. đừng vội trách người kia, kẻ nọ, hoặc khinh miệt người khác – dù chỉ qua một ánh mắt. Đó là những bài học vô giá, khó có thể lý giải theo cách hiểu thông thường và đơn giản của những bộ óc nông cạn, thiển cận. Có những con người rất bình thường nhưng họ không hề tầm thường. Ai tâng bốc thạo tất chê bai thạo (Lê Quý Đôn).

Mưa về xanh biếc. Khơi nguồn bao ước mơ đẹp. Nắng soi những suy tư lắng đọng và bổ ích. Nhìn lại để biết rõ cái hữu hạn của chính mình mà không bị ảo tưởng làm sai lệch. Đức Khổng Tử dạy: “Có lỗi mà không sửa mới thành ra có lỗi”. Có lỗi hay không, dù nặng hay nhẹ, đó chưa là vấn nạn. Điều quan trọng là biết can đảm đứng dậy, phục thiện, nhìn về phía trước, sẵn sàng lên đường…

Cứ sống chân thành và cứ là chính mình. Khoa học tiến bộ, con người cũng phải canh tân hằng ngày. Nhân vô thập toàn, có thể đôi khi cảm thấy thất vọng, nhưng đừng tuyệt vọng!

Một ngày. Một tuần. Một tháng. Một năm. Cũng khoảng thời gian ấy, nhưng có khi thấy mau, có lúc thấy lâu. Thời gian như bóng câu, đời người tưởng dài mà ngắn, và rồi ai cũng “trăm năm vào chết một ngày” (Cát bụi – Trịnh Công Sơn), nhìn thực tế chỉ còn “một nấm cỏ khâu xanh rì” (Truyện Kiều – Nguyễn Du), nhưng chết không phải là hết. Trong một Bài Không Tên, Vũ Thành An (nay là Phó tế và vị sáng lập Tu hội Thánh Têrêsa), nhận định: “Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa”. Thực tế buồn ấy nhắc nhở chúng ta nhiều điều…

Cả bạn và tôi, hãy quyết tâm sống vì mình và vì mọi người, xóa bỏ hận thù, xích lại gần nhau thắt chặt tình thân ái hơn nữa. Đừng trì hoãn, đừng lần lữa, tôi ơi!

TRẦM THIÊN THU

Cha với con trao nhau bao hình ảnh
Nguồn thơ văn đời-đạo ngát hương thiền
Và hôm nay trong giây phút lặng yên
Xin tiễn biệt Cha về miền Vĩnh Cửu

Ngọc Danh

CHA TƯỜNG - SLDESHOW DUY HÂN


Ngày Con Về!

Ngày con về cha tặng vành nón lá

Em yêu thương đốt rơm thổi cơm chiều

Ra chợ làng mua cá mẹ kho tiêu

Một nải chuối đãi tiệc ngày tái ngộ.

Ngày con về hồn nhiên hoa mướp nở

Giòng sông xưa vắng trâu tắm trưa Hè

Đâu mất rồi xanh mát những lũy tre ?

Đã che chở tình quê - Hồn Dân Tộc.

Ngày con về ao làng nhiều hoa súng

Kẻ vớt bèo – người bắt ốc - mò cua

Trẻ trong làng sao vắng tiếng “dạ thưa”

Đâu rồi nhỉ ! Hồn Dân Tộc hở mẹ ?

Ngoc Danh

Tuesday, November 23, 2010

VỌNG GIÊSU - THƠ TRẦM THIÊN THU

VỌNG GIÊSU

Ngày đêm con đợi trông Ngài
Khác chi đất hạn mong trời mưa tuôn
Hồn con khắc khoải, cô đơn
Ngày tháng u buồn vì vắng Giêsu
Tim con giá lạnh bốn mùa
Khát Ơn Cứu độ xuất từ Ngôi Hai
Con tương tư Chúa suốt trời
Năm canh sáu khắc miệt mài chờ mong
Hết Xuân Hạ lại Thu Đông
Kiên tâm hy vọng không ngừng, Chúa ơi!
Xin trời mưa Đấng Cứu đời
Giải thoát muôn loài khỏi chốn lầm mê
Cây đời con quá cằn khô
Nôn nao khát vọng Giêsu đêm ngày
TRẦM THIÊN THU
Mùa Vọng 2010

GIÁO ĐƯỜNG CHIỀU THU

Trời thu rực sắc buổi hoàng hôn
Cây lá vấn vương chút nắng còn
Quàng quạc chim mong về kịp tổ
Bính boong chuông vẳng nhấc cao hồn
Lá rơi từng chiếc , chân ngà bước
Gió cuốn từng cơn chắt nắng dồn
Lời thánh ca vang nghe thánh thót
Tâm hồn thoáng nhẹ, vất u buồn.

CAO BỒI GIÀ
23-11-2010

Monday, November 22, 2010

GIỚI HẠN

Mênh mang nào hiểu bao la
Cõi riêng sao biết đời ta đâu cùng
Không gian nung ước tương phùng
Câu thơ khôn trải muôn trùng ý ai !
CAO BỒI GIÀ
Gởi quý anh chị Blogger VCN


Viết cho nhau những gì ta đang có
Lòng chân thành đậm tình nghĩa yêu thương
Thành phân bón cho nương rãy- ruộng vườn

Để hoa nụ kết cho đời trái ngọt
ND

Sunday, November 21, 2010

RU SẦU

Ai ru đêm ngọn nến hồng
Để cho bóng tối mãi không là buồn
Giọt buồn thôi để lặng tuôn
Trên tay lặng lẽ tủi hờn cũng qua !

CAO BỒI GIÀ

Người thợ thêu/Tho-DongKhe/Tranh-HBTT

 
Người thợ thêu
 
Hồn con là cuộn vải thô
Phúc Âm là cuốn chỉ tơ đậm màu
Lời Cha xóa sạch âu sầu
Đời con thành bức tranh màu Cha thêu

Thêu đi thêu lại nhịp cầu
Tô màu đỏ thắm bắc sâu cõi lòng
Từ đời là một mùa đông
Cha thương biến cải trời hồng xinh tươi

Nhờ Cha, con biết vui cười
Không buồn thế sự, cuộc đời mong manh
Cha ban phước cả, ơn lành
Mà Cha chỉ dặn : Nhiệt Thành Tin Yêu

Cha về trong đám mây chiều
Con ra đầu ngõ, kiệu vàng rước Cha
Cha về rực rỡ ngàn hoa
Con đi lẽo đẽo theo Cha của mình...     

Đông Khê 



        

Thơ VP







Goi VP

V i vu tiếng gió sầu Đông

P hương trời quê Mẹ – nặng lòng tha phương

"V ới ai chung chém hồ trường

P hủi trần viễn xứ - dâng hương nguyện cầu" ?

ND






TÌNH YÊU CỦA CON - Nhạc GIOA-KIM

TÌNH YÊU CỦA CON
Nhạc: GIOA-KIM
Lời: theo Thánh TEREXA HÀI ĐỒNG GIÊSU
Tiếng hát: LỆ HẰNG

Saturday, November 20, 2010

Bây giờ - hạ tuần tháng Mười Một- chắc Sàigòn nhiều nắng ấm. Canada cảnh vật đã phủ đầy tuyết, nhưng miền Bắc California vùng thủ phủ Sacramento mùa Thu đang còn quanh quẩn chưa muốn đi.

Thu Cali chắc chắn không đẹp bằng Canada, nhưng cũng có lá vàng trên khắp nẻo đường, trong công viên, trong góc vườn nhà ai đó cây phong lá đỏ rực như lửa, cây bạch quả,bach hương (white birch) vàng óng, bức tường dọc xa lộ một màu đỏ ửng của lòai dây leo - Boston Ivy. Đặc biệt tại thung lũng Yolo county và Sacramento những buồi chiều mùa Thu đẹp lạ lùng. Ráng chiều đỏ ửng cả một bầu trời những cánh hạc thiên di trong sương chiều tà tiếng vang vọng trong mây buồn khôn tả. Đó chính là hình ảnh trong câu thơ Đường:
Lạc hà dữ cô vụ tề phi -
Cô đơn cánh hạc - ráng chiều cùng bay (ND phóng ngữ)

Trong buổi sáng sương nhẹ những đàn ngỗng Canada hàng ngàn con thiên di về nghĩ cách trên các cánh đồng trồng bắp vừa gặt xong, trên các đầm lầy kêu vang trời.
Xin gởi tới qúy anh chị một số hình ảnh mùa Thu tại Thung Lũng Sacramento, California
ND

























Friday, November 19, 2010

GIA ĐÌNH GẤU 2 - Slideshow DUY HÂN

LŨ VỀ - THƠ TRẦM THIÊN THU


LŨ VỀ

Từng giờ nước lũ dâng cao
Cuốn trôi tất cả, đồng bào tang thương
Ôi, thương biết mấy miền Trung
Xin mưa bớt để nắng vàng lung linh
Lũ ơi! Đừng nỡ vô tình
Đồng bào trôi nổi bồng bềnh khổ đau
Màn trời chiếu đất sớm chiều
Khát khao bớt nỗi lao đao tháng ngày
Lũ ơi! Đừng nỡ đọa đày
Trẻ, già chịu cảnh đắng cay nhiều rồi

Lâm râm thầm nguyện Chúa Trời
Độ trì, nâng đỡ những người miền Trung
TRẦM THIÊN THU

Thursday, November 18, 2010

BUỒN TÀN THU

Phất phơ hôm sớm gió đầu đông
Chút lá rừng thu cố ráng hồng
Khói tỏa đầu non nhòe ngọn nắng
Sương sa cuối bến ảo bờ sông
Hồn thu lưu luyến mầu phôi nhạt
Xác lá xạc xào tiếng bước đong
Ngơ ngẩn tàn thu , chiều trở lạnh
Chim ngàn vút cánh, tiếng se lòng.
CAO BỒI GIÀ
15-11-2010

NHỚ HÀN MẶC TỬ

Nhân Ngày giỗ ( 11-11-1940 ) lần 70 của Thi Sĩ Hàn Mặc Tử :
NHỚ HÀN MẶC TỬ

Nhớ mãi thơ người rao bán trăng
Tiếng lòng u uẩn xáo cung Hằng
Ngọc xanh vườn cũ đâu thôn Vỹ
Rực trắng áo ai phải bóng nàng
Thân xác đớn đau oằn tiếng nấc
Linh hồn ớn lạnh tấu câu vâng
Thuyền trăng đậu bến người năm cũ
Bạc mệnh, tài hoa , tuyệt thế nhân!

CAO BỒI GIÀ
12-11-2010

CỎ MAY - Chuyện ngắn TRẦM THIÊN THU


Cỏ may

Ngày xưa hóa thành kỷ niệm. Kỷ niệm quay quắt mãi trong tôi. Kỷ niệm vẫn ngọc ngà dù bâng khuâng. Ôi cái thời mà ông bà ta thường nói “17 bẻ gãy sừng trâu” ấy…!

Vừa dừng xe trước cổng, tôi chợt thấy một người đi bộ cùng lề nhưng ngược chiều về phía tôi.

– Cô bé ơi! Cho tôi hỏi thăm.

Nghe tiếng “cô bé”, tôi đã muốn lộn ruột lên rồi.

– Cái gì? Tôi như vậy mà bé hả?

– Không phải. Thôi thì… cô lớn vậy.

– Ông hỏi gì? – Giọng tôi khô như ngói.

– Cô biết quán cà-phê Tầm Duyên ở đâu, làm ơn chỉ dùm.

Tôi “nực nội” không chịu nổi. Chỉ tay lên trên cổng, tôi đanh đá:

– Mắt ông có so le không? Tấm biển lớn thế kia mà không thấy?

Hơi ngước lên, ông dợm cặp kính cận:

– Xin lỗi cô, tôi sơ ý vì vội. Nhờ cô chỉ giúp nhà bà Tư Huỳnh.

– Đó, ông đi tới thêm khoảng 40m nữa. Bên trái, nhà cổng xanh.

– Cảm ơn cô.

Thứ người gì vô duyên không chịu được. Cái thị trấn nhỏ bằng bàn tay này, nửa quê nửa tỉnh, có gì mà không biết chứ? Nước đó có mà… ế vợ. Vô phước mới lấy lầm “của nợ” đó.

Nhà trường thông báo đổi giáo viên sinh ngữ, tôi tò mò hỏi nhỏ Khuyên:

– Ê, giáo viên Anh văn mới là thầy hay cô, mày?

– Thầy.

– Sao mày biết?

– Thế mới hay. Muốn tao làm mai không?

– Con lạy mẹ. Đùa vừa thôi. À, mà ỗng có điển trai không?

– Coi tạm được. Mà mày hỏi làm gì? Kỳ!

Chuông reo vào học. Tiết đầu. Cả lớp hồi hộp chờ giáo viên mới. Tôi hết hồn hết vía khi thấy thầy hiệu trưởng chỉ tay cho “ổng” đi vô lớp tôi. Cả lớp lao xao đứng chào. Ông trầm giọng mà không có lấy nửa môi cười, dù chỉ là nhếch mép (chắc hẳn thuộc loại ế vợ khó tính).

– Các em ngồi xuống. Tôi được chuyển công tác về đây và phụ trách môn Anh văn lớp này. Nghe nói lớp 11A khá lắm.

Cả lớp rào rào như mưa:

– Vành Khuyên giỏi Toán, thưa thầy.

– Tầm Duyên giỏi Anh văn lắm, thầy ơi!

– Thôi, các em trật tự đi.

Có tiếng vọng lên:

– Thầy cho chúng em biết tên ạ!

– À, xin lỗi các em. Tôi quên. Tôi là Nguyễn Việt Nam.

Cả lớp lại lao xao:

– Tên thầy hay quá. Nghe rất… Việt Nam.

Cuối lớp có tiếng nam sinh xen vào:

– Em tên America, thưa thầy.

Lúc này ổng mới chịu hơi nhếch mép. Được nước, lớp lại ồn lên:

– Thầy bao nhiêu tuổi ạ?

– Ba mươi. I’m out of date.

– No, You’re still young, not old.

– Thầy có wife chưa?

Ổng khoát tay:

– Cả lớp trật tự. Chuẩn bị kiểm tra bài cũ nha.

Tự nhiên tôi run lạ. Trống ngực đánh liên hồi. Nhỏ Khuyên kề tai tôi nói khẽ:

– Thầy là anh họ tao đó.

– Hèn chi…!

Tay thầy đưa xuống, rồi đưa lên chầm chậm, và bất chợt dừng lại.

– Đỗ Lê Tầm Duyên.

Chúa ơi! Cái vần D quái quỷ. Tôi thầm nguyền rủa. Nghĩ đến hôm trước, tôi càng run dữ tợn, mặt tái nhợt như trúng gió. Nhỏ Khuyên hỏi:

– Sao vậy, Duyên?

Tôi lắc đầu, thở dài như trút “độc khí” trong người ra rồi cầm vở lên kiểm tra. Nhìn cặp mắt kiếng mà… thấy ghét! Thấy tôi, thầy nhẹ giọng:

– Oh, you’re Tầm Duyên?

Thầy quay lên bảng viết: Yesterday, I meet a young girl is beautiful but furious. Thầy nói:

– Em coi có gì sai không?

“Dễ ẹc”, tôi nghĩ. Tôi biết ổng “chơi” tôi. Tôi càng lấm lét đứng như trời trồng.

– Em làm bài đi.

Tôi ấp úng:

– Thưa… thầy, “meet” phải ở quá khứ là… “met”, và sau girl phải có… đại từ quan hệ là… “who”.

– Tốt. Mời em về chỗ. Let bygones be bygones!

Nghe thầy nói vậy, tôi thấy nhẹ mình hẳn đi như trút được ngàn cân. Coi lầm lì vậy mà… cũng được!

Thời gian trôi thật nhanh. Tôi chẳng biết mình “không bình thường” từ bao giờ. Nhỏ Khuyên và tôi thân nhau từ hồi học cấp I. Hai đứa thường rủ nhau lên đồi phía sau thị trấn dạo chơi vào những buổi chiều đẹp trời. Thi thoảng có cả thầy Anh văn đi nữa. Dọc con đường mòn lên đồi mọc đầy cỏ may. Mỗi khi về là tha hồ mà nhặt. Nhặt không xuể phải lấy dao mà cạo. Cỏ may hoang dại mà lại thơ mộng. Hay chỉ thơ mộng với tôi? Thầy bình dị chứ nào có gì hấp dẫn, vậy mà tôi lại thấy mến thầy lạ thường. Hay tại tôi có chút máu văn chương nên “mê” những bài thơ thầy đăng báo?

Chỉ một tuần nữa tôi đi du học tự túc. Nghĩ đến ngày xa xứ, tôi cảm thấy buồn da diết, cộng thêm điều gì đó vu vơ khó tả. Chiều nay chủ nhật đẹp trời, thầy cùng tôi lên đồi. Không có nhỏ Khuyên vì nó đi công chuyện đột xuất. Nắng vàng nhạt. Cỏ may khẽ lay trong gió hiu hiu. Bất chợt tay tôi chạm phải “vật thể lạ”. Tôi run nhẹ, xao xuyến đầu đời con gái.

– Chiều buồn quá hả Duyên?

– Dạ.

Ngưng một chút, tôi tiếp:

– Mai mốt… thầy… nhớ viết thư cho… Duyên nha.

– Em phải viết trước mới biết địa chỉ chứ?

– Dĩ nhiên rồi. Nhưng… anh… anh nhận thư là phải viết cho Duyên liền đó.

– Lỡ bận không viết ngay được thì sao?

– Bận cũng phải viết. Nếu không… “người ta” không học nổi đâu. Viết nhiều mới chịu đó!

Anh chỉ khẽ gật đầu. Người gì mà lúc nào cũng trầm mặc, lạnh lùng như vậy đó! Ghét thì ghét mà sao tôi thấy rất buồn khi xa anh. Đôi tay tôi đau nhẹ trong tay anh. Không hiểu sao hôm nay anh lại “liều” đến vậy. Tay tôi cứ ngoan ngoãn nằm gọn trong tay anh.

– Em ráng học để mai mốt về giúp ích cho đất nước, em nhé!

Tôi “dạ” rất khẽ. Sao anh không nói gì khác? Con gái thường khó hiểu đã đành, anh là con trai mà sao cũng khó hiểu vậy? Tôi muốn nói nhiều nhưng ngại vì là con gái. Ai lại…? Anh không hiểu hay cố ý không hiểu động thái con gái?

Chuyến bay sắp cất cánh. Vẫn không thấy anh đâu. Nhỏ Khuyên chạy đến vội trao cho tôi lá thư:

Tầm Duyên mến,

Hãy giữ nhánh cỏ may này như một kỷ niệm nhỏ nhoi và đơn sơ nhất. Và hãy thông cảm cho một người không đến tiễn em được vì lý do nào đó khó nói. Chúc em đi bình an và học giỏi. Hy vọng nhánh cỏ may sẽ là nhánh may mắn cho em trên con đường tương lai trong những ngày xa xứ.

See you again,

NGUYỄN VIỆT NAM

Sống mũi tôi chợt sè cay. Và hình như có vị mằn mặn ở đầu môi. Có một loại cỏ không tên giống như cỏ may đang nhẹ găm vào trái tim tôi, vừa nhoi nhói vừa êm ái. Lẽ nào…!?

Sau bảy năm xa xứ, tôi trở về quê hương khi tiết trời đang vào xuân. Hoa cỏ có vẻ cũng tươi đẹp hơn. Nắng như tơ vàng óng ả. Không biết anh ở đâu. Không nghe Nhỏ Khuyên nói gì, mà hỏi thì… ngại thí mồ! Tôi đã báo tin trước cho anh cả tháng trời kia mà? Lá thư cuối anh gởi cho tôi cách nay đã gần một năm qua. Anh rất khác những người tôi đã gặp. Trong anh có điều gì đó huyền bí quá. Tuy anh khô như cát sa mạc và lạnh như nước đá cục, thế mà tôi vẫn thấy nhớ nhớ gì đó. Hình như vẻ băng giá của anh đã làm tim tôi hóa mềm. Nghịch lý kỳ lạ! Lẽ nào câu anh nói lần kiểm tra “Let Bygones Be Bygones” như lời tiên tri của anh sao? Không. Cỏ may vẫn mọc đầy mà!

Khoảng trống trong tôi không thể lấp đầy. Những bước chân vô tình cứ đưa tôi đi. Ngọn đồi xưa thay đổi nhiều với thời gian và mưa nắng, nhưng cỏ may vẫn lay lay trong gió như vẫy gọi kỷ niệm, vẫy gọi ký ức, nhưng thời gian không quay trở lại! Tôi mơn man những nhánh cỏ dại mà nghe lòng mình chợt hoang vu, vàng võ như vạt nắng cuối chiều. Có lẽ nhờ anh mà tôi đã thay đổi, nữ tính hơn, không ngang bướng như ngày xưa nữa. Tôi chợt cười một mình.

Đã một tuần qua vẫn không thấy tin anh. Tôi càng thấm buồn dù trời đang vào xuân. Buổi chiều, Khuyên ghé nhà tôi và bắt tôi hứa đủ thứ. Tôi bực mình và hứa đại cho xong. Khuyên cười nhìn tôi và đưa tôi lá thư ngắn gọn:

Tầm Duyên,

Nghe Khuyên nói Duyên về nhưng tôi còn chút việc chưa xong. Ba ngày nữa tôi sẽ về thăm dì Tư Huỳnh, nhỏ Khuyên và gặp Duyên nữa. Tầm Duyên đừng giận nha!

NGUYỄN VIỆT NAM

Tôi không giấu được niềm vui. Tôi cười và nhìn Khuyên. Bất chợt tôi ôm Khuyên:

– Cảm ơn mày!

– Cảm ơn suông vậy sao? Đền ơn cái gì cho tao chứ?

Tôi nhéo Khuyên:

– Con nhỏ này! Ghẹo tao hả?

– Nhưng…

– Nhưng gì chứ?

– Trước sau gì mày cũng biết. Tao biết mày có cảm tình đặc biệt với anh Nam, nhưng…

– Con nhỏ này! Cứ nhưng nhị hoài. Mày sao vậy?

Khuyên có vẻ nghiêm túc, tôi hối:

– Có gì mày cứ nói. Tao hiểu mà.

– Mày đi du học được vài tháng thì anh Nam nhập đại chủng viện. Ngày 20/12 tới, anh Nam sẽ được thụ phong Linh mục, Đức Hồng Y chủ tế tại Nhà Thờ Đức Bà.

Tôi quá bất ngờ. Vui buồn lẫn lộn. Cảm giác khó tả. Tôi nhỏ giọng:

– Sao không thấy ai nói gì cho tao biết?

Khuyên nắm tay tôi:

– Anh Nam không muốn. Mà tao thấy anh Nam làm như vậy để mày an tâm học, và anh cũng an tâm theo Chúa. Mày đừng trách anh ấy!

– Không. Tao hiểu mà. Mày đừng lo.

– Mai mốt mày đi dự lễ không?

Tôi hóm hỉnh:

– Có chứ sao không?

Hai đứa cùng cười. Chợt xa xa vọng lại giai điệu nhẹ nhàng ai đó vừa bật lên bên nhà hàng xóm, tiếng ca ngọt ngào gieo mầm thánh thiện: Bỏ Ngài con biết theo ai, trời lộng gió cánh chim ngàn khơi, trùng trùng sóng gió mênh mông, thuyền buông lái biết trôi về đâu…

Tôi không tránh được thoáng buồn, nỗi buồn len lén nhẹ nhàng trong từng ý nghĩ, nhưng tôi thầm cầu cho anh trọn bước đường theo Chúa để dẫn đưa các linh hồn về cho Chúa. Tôi mỉm cười và nói:

– Ê Khuyên, lên đồi chơi với tao chút, tới tối về ha?

– Không. Mày đi một mình đi.

– Thôi mà, năn nỉ mà, đừng làm eo với tao chứ!

Hai đứa tung tăng lên đồi. Giáng sinh đang về, mùa xuân cũng đang về êm đềm và diệu kỳ. Ý Chúa thật nhiệm mầu. Tình yêu cũng nhiệm mầu như một phép lạ, nhưng tình yêu cao thượng đã vượt lên tất cả mọi thứ tầm thường trần tục. Lòng tôi chợt ấm áp và giao mùa. Hình như trời đất cũng đồng cảm với tôi…

TRẦM THIÊN THU

Wednesday, November 17, 2010

TÂM SỰ VỚI THỜI GIAN - TRẦM THIÊN THU

Tâm sự với thời gian

Đêm tĩnh mịch. Thi thoảng gió lùa qua cửa sổ phả vào khiến tôi thu mình lại như để né tránh. Vầng trăng khuyết e ấp từ xa nhìn hờ hững. Vạt sương bâng khuâng lờ lững giữa bao la. Tôi ngồi lặng thẫn thờ nghe xa vắng… Không dưng chợt thèm ngụm cà-phê. Khoảng lòng vời vợi. Tiếng côn trùng hòa tấu nhạc-khúc-bí-ẩn. Trang viết bất động và lạnh cóng như chiếc độc bình đứng lặng ở góc bàn phủ đầy bụi thời gian, thiếu vắng một cành hoa!
Đêm. Lạnh. Vắng. Lòng tôi vẫn từng đợt sóng xô mãi đến cõi vô biên. Sóng không tên. Nhớ và quên. Quên và nhớ. Tôi không thúc thủ mà vẫn khoanh tay. Hàm số buồn chưa tìm được ẩn số. Quỹ tích đam mê và lũy thừa gian truân vô cực. Số phận con người bọt bèo và khoảng trăm năm nghiệt ngã quá!
Tôi là ai mà còn trần tục quá? Phải chăng hạt-bụi-tôi kết tinh bằng tội lỗi và đam mê nên cứ đám chìm trong dòng lãng mạn? Tôi hoài vọng tìm thấy mình và nhận diện chính mình. Chưa gặp hay không nhận ra mình vì mù quáng? Giai điệu âm u nào đó cứ mênh mang, và vần điệu không tên nào đó cứ níu kéo tôi mãi mà không chịu buông tha. Người ta trẻ mãi, chỉ có thời gian mới già nua. Vâng, già đến nỗi quên cả chính mình, ngỡ mình là ai đó. Ai cũng có những lúc “điên”!
Ký ức và hoài niệm cứ giành với kỷ niệm. Nỗi nhớ vu vơ, đằng đẵng, nhức buốt, vút cao như ngọn tháp chót vót, vừa mầu nhiệm vừa hư ảo. Cuộc đời như kim tự tháp, càng muốn thoát ra càng lạc sâu vào mê cung. Vòng đời lẩn quẩn như tấm lưới, con cá giẫy giụa tìm lối thoát đến đuối sức. Không bi quan mà vẫn ôm nỗi sầu tưởng chừng vô vọng. Vết thời gian hóa thành trầm tích!
Một tờ lịch rơi xuống. Thời gian giảm bớt 24 giờ. Tiếng thời gian vẫn vô tình đều nhịp. Không giờ. Những cái mới đang khởi đầu mà những cái cũ chưa muốn chia tay. Bịn rịn và nuối tiếc những gì còn dang dở. Động từ khiếm khuyết và còn sử dụng ở thì tương lai xa…
Thời gian ơi! Đừng bao giờ nỡ vùi dập ước mơ tôi. Hãy cứ để tôi khát vọng không ngừng – dù có thể hy vọng tôi không viên mãn, thậm chí có thể không hiện thực, nhưng xin cho tôi cảm nhận và hiểu rằng thành công LÀ và TÙY vào mức độ vươn lên từ đống-xà-bần hoài bão, từ những gì chưa trọn vẹn, để khả dĩ ngay trong bất khả dĩ.
Tôi ơi! Dẫu thất vọng nhưng đừng tuyệt vọng. Hãy giữ tâm hồn luôn thanh thản, bình an. Chưa viết xong trang đời nhưng đừng hạn hán hy vọng và thiện chí. Hãy SỐNG CHO, SỐNG VỚI và SỐNG VÌ… Dấn thân vô vị lợi, cảm thông và vị tha để có niềm hạnh phúc sống động. Vâng, “chỉ có cuộc sống luôn sống cho người khác mới đáng sống” (Einstein).
Viên-đá-cuội-tôi đã và đang lăn mòn trên những con dốc đời, đừng lo có lăn hết hay không, quan trọng là còn lăn hay không. Tôi muốn hoàn tất hồ-sơ-cuộc-đời dù nhiều trang chưa thể hoàn tất, đầy trăn trở, bao băn khoăn chất chồng. Cũng là một hệ lụy, một phạm trù riêng trong triết-lý-khổ-đau. Tôi muốn sử dụng nó có ý nghĩa bằng cách đi xuyên suốt nó dù đi một mình. Thiết tưởng, khổ đau là con đường dẫn đến hạnh phúc, vì có khổ đau thì người ta mới cảm nhận thế nào là hạnh phúc và mức độ hạnh phúc. Văn hào Victor Hugo nói: “Đừng khi nào cười kẻ đau khổ, và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười”.
Thời gian không thuộc quyền hạn con người, nhưng ai cũng được hưởng quỹ thời gian đồng đều – không thiếu một phút, không hụt một giây. Với quỹ thời gian đó, có người dùng làm điều ác, có người dùng làm điều thiện, có người dùng lãng phí, có người dùng làm sinh lợi, có người muốn “giết” thời gian, có người lại tranh thủ,… Mức độ và cách thức khác nhau. Phúc và họa là do chính mình sử dụng thời gian!

Lạy Chúa, con chỉ là đầy tớ vô dụng (Lc 17, 10). Xin dạy con biết yêu kẻ thù và sẵn sàng làm điều tốt cho người ghét mình (Lc 6, 27), biết vui với người vui, buồn với ngưới buồn (Rm 12, 14-18), biết nhiệt tâm phục vụ (Mt. 20,28), dù khổ ngày nào đủ cho ngày đó (Mt 6, 34), để con xứng đáng tận hưởng Hoa trái Thánh Thần (Gl 5, 22). Xin nâng đỡ, hướng dẫn và chở che, vì con rất yếu đuối. Amen.
TRẦM THIÊN THU