Tuesday, November 30, 2010
NHỚ CÁC CHỊ - Chuyện ngắn TRẦM THIÊN THU
Thế mà đã 25 năm từ ngày chị Ba lặng lẽ vào cõi vĩnh hằng – ngày 15/12/1985. Chị mất khi còn trẻ, mới 32, chị “vội” đi trước và bỏ lại 5 con thơ, bỏ cả cha mẹ già và các em. Lá xanh rụng xuống để lá vàng khóc lá xanh rơi… Thời gian nhanh quá! Khi đó, mọi người đang nô nức chuẩn bị đón mừng đại lễ Giáng sinh thì gia đình mình lại mang nỗi buồn khôn tả.
Trước đó 15 ngày, gia đình tổ chức tiệc mừng chị Tư khấn trọng (một nghi lễ của đạo Công giáo), chị vẫn khỏe, vẫn đi chợ mua đồ về chuẩn bị tiệc mừng. Vậy mà tiệc xong, sau 1 tuần, chị phải đi cấp cứu. Từ lúc vô bệnh viện, chị bất tỉnh, không ai được ở gần chị, không ai nhìn thấy chị, và không ai nói được gì với chị.
Anh rể và em đi đi về về. Chị mang thai, người ta hút thai ra để cứu mẹ mà cũng không thắng nổi tử thần. Em rửa tội cho cháu và đem cháu về quê an táng. Được vài ngày, trên đường đi học thì em gặp xe đưa chị về… Cu Mập hồi đó không chịu ai tắm cho và không chịu ăn, anh rể phải gọi em đến cho cháu ăn – vì nó không chịu ai khác. Bây giờ nó đã lớn, có vợ con rồi. Chị vất vả với chồng con mà chưa được chút thảnh thơi, các con chị đã trưởng thành nhưng không thể bù đắp gì hơn – vì chị đã vĩnh viễn xa chúng quá lâu rồi, ngay khi chúng còn nhỏ dại!
Ngày ấy hoàn cảnh khó khăn, ai cũng nghèo, chiếc giường đặt chị nằm cũng sơ sài, chiếc quan tài cũng quá giản dị. Cha mẹ đặt cho chị tên Huệ cũng hợp với chị. Chị luôn tươi cười, rộng rãi, xởi lởi. Mỗi lần cu Mập từ nhà ngoại về khóc với mẹ, chị cười và biết điều gì xảy ra. Rồi gặp tôi, chị lại cười và nói: “Cu Mập về khóc, chị chỉ nói: Lại nghịch đồ nên cậu mắng phải không?”. Chị luôn hiểu vấn đề như thế chứ không bênh con mà trách tôi!
Một sự trùng hợp: Sau hơn 1 năm lâm trọng bệnh, chị Tư lại vĩnh viễn ra đi lúc 6:50 ngày 15/12/2009. Hai chị em từ giã cõi đời cùng ngày cùng tháng. Một ngẫu nhiên kỳ lạ! Chị Tư luôn đau nhức vì chứng ung thư đã di căn, xót lòng mà tôi không làm được gì, vẫn đành lòng thúc thủ. Tết 2009, chị Tư về “ăn tết” với tôi và gia đình chú Út 10 ngày. Vừa về quê một lúc, chị trao cho tôi và chú Út “kỷ vật” Mẹ để lại, tôi lặng người mà không nói nên lời. Tôi biết điều gì sắp xảy ra! Thú thật, tôi còn dở lắm: Vì chị em không hợp nhau về tư tưởng, nói chuyện luôn “khắc khẩu” nên tôi ít ghé thăm throng thời gian chị Tư nằm bệnh. Tôi cũng không biết làm sao hơn! Và rồi, điều gì đến cũng đã đến, điều tôi lo sợ đã thực sự xảy ra. Vậy là mọi người đã bỏ tôi đi hết rồi!
Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, tôi rất nhớ các chị dù tôi không nói ra, nhưng lòng tôi là khoảng cô đơn khôn tả…
Lạy Chúa, con vẫn xác tín đó là Thánh Ý Chúa, vì một sợi tóc trên đầu cũng không ngoài tầm kiểm soát của Ngài. Con xin tín thác nơi Ngài, vì có “Chúa Giêsu là Đường, là Sự thật và là Sự sống” (Ga 14,6).
TRẦM THIÊN THU
Monday, November 29, 2010
ĐIỆU BUỒN THÁNH THIỆN - Chuyện ngắn TRẦM THIÊN THU
Đã 6 giờ chiều mà trời chưa tối hẳn, vẫn thấy rõ mặt người. Ngày như còn muốn níu kéo ánh sáng, chưa muốn tan hòa vào bóng đêm. Tôi vừa bước vào nhà, Phụng hỏi ngay:
– Sao dạy về tối vậy?
– À, dạy xong sớm, mấy người bạn rủ uống cà phê. Nấu cơm chưa, Phụng?
Thấy Phụng buồn, tôi hỏi:
– Sao mặt như đưa đám vậy?
Phụng cười gượng:
– Mấy bài nhạc mới viết, đưa cho nhà xuất bản mà họ không chịu xuất bản. Muốn xuất bản phải có điều kiện.
Tôi thở dài ngao ngán. Tội nghiệp! Ba má mất sớm, Phụng ở với dì ruột ở Biên Hòa từ hồi 15 tuổi. Việc học dở dang, Phụng phải làm việc quần quật suốt ngày. Chịu không nổi cảnh khổ nên Phụng lên Bảo Lộc ở với cô ruột. Tình thương cũng không kiên trì để tồn tại với thời gian. Ở với cô, Phụng phải làm rẫy từ sớm tới tối, có khi phải ở lại để coi rẫy vào những ngày sắp thu hoạch. Thân gầy sức yếu, chịu không nổi cực nhọc, Phụng lại về Gò Vấp ở nhờ nhà chị họ. Không kham nổi ánh mắt lườm nguýt, đá mèo khoèo rế, Phụng xin đi may xuất khẩu để ít có mặt ở nhà. Phụng làm vẫn không đủ sống, xoay xở đủ cách nhưng số phận có vẻ thích “đùa dai”. Buồn đời tủi phận, Phụng trở nên ít nói. Giờ rảnh, Phụng lao vào viết nhạc và làm thơ. Điều này lại khiến người khác càng “khó chịu”.
Thấy hoàn cảnh Phụng bi đát quá, tôi rủ Phụng về ở chung. Tuy đồng lương giáo viên “khiêm tốn”, tôi vẫn hơn Phụng là có căn nhà nhỏ, dù chẳng hơn ai, chỉ tạm sống qua ngày đoạn tháng. Ba má không còn, anh chị lại ở xa, có Phụng cũng thuận tiện cho nhau. Hai đứa là bạn học từ hồi học cấp II ở Biên Hòa. Thực ra hai đứa chỉ học chung với nhau một năm thì Phụng phải nghỉ học khi bắt đầu bước vô cấp III. Phụng nghỉ học nhưng hai đứa vẫn thường xuyên gặp nhau, thân thiện và cởi mở. Mới 16 tuổi mà Phụng đã có thể ký âm những bài hát từ băng đĩa nhạc. Có lẽ là năng khiếu âm nhạc thiên phú thật. Ký âm xong, Phụng thường kéo nhỏ Oanh và tôi hát bè mà Phụng tự hòa âm. Tôi rất ngạc nhiên. Hồi còn đi học, môn nhạc lý chỉ học chiếu lệ, học kiểu “kịp thời vụ” cốt để lấy đủ điểm trung bình thôi. Vậy mà khi nghỉ học, Phụng mày mò thế nào mà có thể phát triển mau đến không tưởng! Nghe nói Phụng từng làm ca trưởng hơn 10 năm tại một giáo xứ. Trong thời gian phục vụ giáo xứ, Phụng có sáng tác nhiều Thánh ca nữa. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi Phụng “lôi” nhỏ Oanh và tôi ra để “thí nghiệm” bài hát đầu tay. Đôi tai âm nhạc có khác. Oanh và tôi chỉ hát sai một chút là Phụng bắt ngưng ngay, bắt hát đi hát lại đến “sái quai hàm”. Nhiều khi tôi đâm quặu. Oanh thường than với tôi rằng Phụng “khó tính”. Nghĩ cũng phải thôi, hát sai – dù chỉ 1 coma – cũng đủ “xuyên tạc” âm nhạc rồi. Có thể vì hoàn cảnh vô tình đã biến Phụng mang vẻ “khô” như vậy. Mà “bị” làm “thí điểm” cho Phụng cũng thấy… hay hay!
Saturday, November 27, 2010
RA ĐI - THƠ HBTT
Tạ ơn Thiên Chúa cao vời
11/27/2010
ĐI TÌM TRÁI TIM MÌNH
Rừng lặng
Cánh hoa rơi
Hồn ai chơi vơi
Nửa cuộc đời hoang vắng
Cụm mây trắng lững lờ trôi
Trái tim đơn côi đi tìm mình
Một mình
Đi tìm mình
Đi vào rừng hoang
Tiếng người trong hoang mạc
Như tạc vào từng vách đá
Dội cả vào trái tim băng giá
Lá xanh
Xanh hy vọng
Đọng lại niềm tin
Chim bồ câu xuống thế
Lưỡi lửa nói lời của Cha
"Đây là con Ta hằng yêu dấu!"
Ngày mới
Nắng lên rồi
Hồn được sưởi ấm
Giữa khoảnh đất bình an
Trái tim ngập tràn lửa mến
Người đến. . . chẳng biết tự bao giờ!
10/10/2008
KHOẢNG TƯƠNG TƯ - THƠ TRẦM THIÊN THU
Tĩnh tâm nhóm ĐXT Saigon tại Đaminh Ba chuông, 27/11/2010
"Giao thừa" Mùa Vọng 2010
VỌNG THIÊN ÂN - THƠ GIUSE SƯỚNG
Friday, November 26, 2010
TÌNH NGÔI HAI - THƠ TRẦM THIÊN THU
Wednesday, November 24, 2010
TẢN MẠN ĐÔI DÒNG - TRẦM THIÊN THU
Tản mạn đôi dòng
Mùa đi. Mùa về. Cứ luân phiên theo dòng chảy thời gian. Trái tim nhịp tĩnh, nhịp động. Niềm vui nhẹ nhàng, nỗi buồn sâu lắng quyện vào trầm tư. Cõi lòng đôi khi bộn bề như căn phòng chưa dọn dẹp kịp. Con người yếu đuối nên luôn cần nghị lực để vươn lên. M. Blanchecotte khuyên: “Hãy tưởng như mình sắp chết và hãy hành động như mình bất tử”. Thâm thúy và chí lý thay!
Thế kỷ XXI, mọi thứ đều hiện đại. Công việc gì cũng cần có kiến thức. Trẻ hóa cơ cấu. Ai cũng phải chạy đua. Tình yêu cũng hiện đại hóa, cũng bấm nút điều khiển từ xa, thậm chí có thể thực tế hóa và thương mại hóa. Ngày xưa người ta len lén trao nhau thư tình màu mực tím mồng tơi. Dễ thương làm sao thuở vụng dại, lóng ngóng! Nhịp tim loạn xạ như nhịp trống khua dồn đêm lễ hội của dân bản cao nguyên mà không dám ngỏ lời. Nhịp trẻ hòa với nhịp sống quê hương và thế giới. Con người như được “cài đặt chương trình” phần tiếng nói: Anh, Pháp, Hoa, Đức, Tây ban nha,…
Không tránh khỏi người khen, kẻ chê. Microsoft cũng cập nhật kiểu “thay như thay áo”. Ngày xưa người ta hò hẹn nhau đi chơi bằng xe đạp mà vẫn đẹp như nhạc, mộng như thơ, vẫn yêu nhau như điếu đổ, bất luận giàu nghèo. Ngày nay người ta viết thư tình cho nhau bằng e-mail, qua SMS, tìm nhau qua các website, internet. Muốn hẹn hò ít ra phải có “xế nổ”, thậm chí là phải xe “xịn” thì tình yêu mới “bền”! Nhớ nhau thì quay số để điện đàm, có thể là điện thoại truyền hình hoặc webcam,… Nhờ đó mà nỗi nhớ được “xoa dịu” nhiều hơn vì có thể thấy hình ảnh sống động của nhau chứ không chỉ qua nét chữ như xưa. Cái gì cũng có nét độc đáo riêng!
Khoa học tiến bộ cho phép con người lên cung trăng như cơm bữa. Các khoa học gia còn tìm cách chinh phục sao Hỏa. Biết đâu mai mốt người ta có thể đi uống café trên mặt trăng hoặc một hành tinh nào đó chẳng hạn. Nếu vậy thì thật thú vị. Theo tiến độ khoa học phát triển, không ai có quyền giậm chân tại chỗ. Vấn đề là muốn hay không, vì người Pháp có câu: “Vouloir, c’est pouvoir” (muốn là được).
Nhìn những kỳ quan thế giới, thấy những thành tựu khoa học – dù chỉ qua báo chí hay truyền hình, chúng ta đã phải từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác mà không khỏi trầm trồ khen ngợi, thán phục. Cái gì hôm qua bất khả dĩ thì hôm nay trở nên khả dĩ.
Trong cuộc sống, có người may mắn, có người kém may mắn. Đau khổ có ý nghĩa riêng của nó. Đó cũng là một quy-luật-muôn-đời mặc vẻ nhiệm mầu mà trí tuệ con người không thể hiểu thấu. Chỉ có những tâm hồn vĩ đại mới cảm nhận được. Có thất bại, có nuối tiếc để biết không ngừng vươn lên. Có điều sai trái để biết đâu là lẽ phải. Có đau khổ mới biết thế nào là hạnh phúc. Có chiến bại mới thấy phải cố gắng để chiến thắng. Và còn rất nhiều những triết-lý-sống, những triết-lý-cuộc-đời khác. Tưởng chừng mâu thuẫn mà lại rất hợp lý. Một loại nghịch-lý-thuận. đừng vội trách người kia, kẻ nọ, hoặc khinh miệt người khác – dù chỉ qua một ánh mắt. Đó là những bài học vô giá, khó có thể lý giải theo cách hiểu thông thường và đơn giản của những bộ óc nông cạn, thiển cận. Có những con người rất bình thường nhưng họ không hề tầm thường. Ai tâng bốc thạo tất chê bai thạo (Lê Quý Đôn).
Mưa về xanh biếc. Khơi nguồn bao ước mơ đẹp. Nắng soi những suy tư lắng đọng và bổ ích. Nhìn lại để biết rõ cái hữu hạn của chính mình mà không bị ảo tưởng làm sai lệch. Đức Khổng Tử dạy: “Có lỗi mà không sửa mới thành ra có lỗi”. Có lỗi hay không, dù nặng hay nhẹ, đó chưa là vấn nạn. Điều quan trọng là biết can đảm đứng dậy, phục thiện, nhìn về phía trước, sẵn sàng lên đường…
Cứ sống chân thành và cứ là chính mình. Khoa học tiến bộ, con người cũng phải canh tân hằng ngày. Nhân vô thập toàn, có thể đôi khi cảm thấy thất vọng, nhưng đừng tuyệt vọng!
Một ngày. Một tuần. Một tháng. Một năm. Cũng khoảng thời gian ấy, nhưng có khi thấy mau, có lúc thấy lâu. Thời gian như bóng câu, đời người tưởng dài mà ngắn, và rồi ai cũng “trăm năm vào chết một ngày” (Cát bụi – Trịnh Công Sơn), nhìn thực tế chỉ còn “một nấm cỏ khâu xanh rì” (Truyện Kiều – Nguyễn Du), nhưng chết không phải là hết. Trong một Bài Không Tên, Vũ Thành An (nay là Phó tế và vị sáng lập Tu hội Thánh Têrêsa), nhận định: “Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa”. Thực tế buồn ấy nhắc nhở chúng ta nhiều điều…
Cả bạn và tôi, hãy quyết tâm sống vì mình và vì mọi người, xóa bỏ hận thù, xích lại gần nhau thắt chặt tình thân ái hơn nữa. Đừng trì hoãn, đừng lần lữa, tôi ơi!
TRẦM THIÊN THU
Cha với con trao nhau bao hình ảnh
Nguồn thơ văn đời-đạo ngát hương thiền
Và hôm nay trong giây phút lặng yên
Xin tiễn biệt Cha về miền Vĩnh Cửu
Ngày Con Về!
Ngày con về cha tặng vành nón lá
Em yêu thương đốt rơm thổi cơm chiều
Ra chợ làng mua cá mẹ kho tiêu
Một nải chuối đãi tiệc ngày tái ngộ.
Ngày con về hồn nhiên hoa mướp nở
Giòng sông xưa vắng trâu tắm trưa Hè
Đâu mất rồi xanh mát những lũy tre ?
Đã che chở tình quê - Hồn Dân Tộc.
Ngày con về ao làng nhiều hoa súng
Kẻ vớt bèo – người bắt ốc - mò cua
Trẻ trong làng sao vắng tiếng “dạ thưa”
Đâu rồi nhỉ ! Hồn Dân Tộc hở mẹ ?
Ngoc Danh
Tuesday, November 23, 2010
VỌNG GIÊSU - THƠ TRẦM THIÊN THU
GIÁO ĐƯỜNG CHIỀU THU
Cây lá vấn vương chút nắng còn
Quàng quạc chim mong về kịp tổ
Bính boong chuông vẳng nhấc cao hồn
Lá rơi từng chiếc , chân ngà bước
Gió cuốn từng cơn chắt nắng dồn
Lời thánh ca vang nghe thánh thót
Tâm hồn thoáng nhẹ, vất u buồn.
CAO BỒI GIÀ
23-11-2010
Monday, November 22, 2010
GIỚI HẠN
Cõi riêng sao biết đời ta đâu cùng
Không gian nung ước tương phùng
Câu thơ khôn trải muôn trùng ý ai !
CAO BỒI GIÀ
Viết cho nhau những gì ta đang có
Lòng chân thành đậm tình nghĩa yêu thương
Thành phân bón cho nương rãy- ruộng vườn
Để hoa nụ kết cho đời trái ngọt
ND
Sunday, November 21, 2010
RU SẦU
Để cho bóng tối mãi không là buồn
Giọt buồn thôi để lặng tuôn
Trên tay lặng lẽ tủi hờn cũng qua !
CAO BỒI GIÀ
Người thợ thêu/Tho-DongKhe/Tranh-HBTT
Thơ VP
Goi VP
V i vu tiếng gió sầu Đông
P hương trời quê Mẹ – nặng lòng tha phương
"V ới ai chung chém hồ trường
P hủi trần viễn xứ - dâng hương nguyện cầu" ?
ND
TÌNH YÊU CỦA CON - Nhạc GIOA-KIM
Nhạc: GIOA-KIM
Lời: theo Thánh TEREXA HÀI ĐỒNG GIÊSU
Tiếng hát: LỆ HẰNG
Saturday, November 20, 2010
Thu Cali chắc chắn không đẹp bằng Canada, nhưng cũng có lá vàng trên khắp nẻo đường, trong công viên, trong góc vườn nhà ai đó cây phong lá đỏ rực như lửa, cây bạch quả,bach hương (white birch) vàng óng, bức tường dọc xa lộ một màu đỏ ửng của lòai dây leo - Boston Ivy. Đặc biệt tại thung lũng Yolo county và Sacramento những buồi chiều mùa Thu đẹp lạ lùng. Ráng chiều đỏ ửng cả một bầu trời những cánh hạc thiên di trong sương chiều tà tiếng vang vọng trong mây buồn khôn tả. Đó chính là hình ảnh trong câu thơ Đường:
Lạc hà dữ cô vụ tề phi -
Cô đơn cánh hạc - ráng chiều cùng bay (ND phóng ngữ)
Trong buổi sáng sương nhẹ những đàn ngỗng Canada hàng ngàn con thiên di về nghĩ cách trên các cánh đồng trồng bắp vừa gặt xong, trên các đầm lầy kêu vang trời.
Xin gởi tới qúy anh chị một số hình ảnh mùa Thu tại Thung Lũng Sacramento, California
ND
Friday, November 19, 2010
LŨ VỀ - THƠ TRẦM THIÊN THU
Thursday, November 18, 2010
BUỒN TÀN THU
Chút lá rừng thu cố ráng hồng
Khói tỏa đầu non nhòe ngọn nắng
Sương sa cuối bến ảo bờ sông
Hồn thu lưu luyến mầu phôi nhạt
Xác lá xạc xào tiếng bước đong
Ngơ ngẩn tàn thu , chiều trở lạnh
Chim ngàn vút cánh, tiếng se lòng.
CAO BỒI GIÀ
15-11-2010
NHỚ HÀN MẶC TỬ
NHỚ HÀN MẶC TỬ
Nhớ mãi thơ người rao bán trăng
Tiếng lòng u uẩn xáo cung Hằng
Ngọc xanh vườn cũ đâu thôn Vỹ
Rực trắng áo ai phải bóng nàng
Thân xác đớn đau oằn tiếng nấc
Linh hồn ớn lạnh tấu câu vâng
Thuyền trăng đậu bến người năm cũ
Bạc mệnh, tài hoa , tuyệt thế nhân!
CAO BỒI GIÀ
12-11-2010