Wednesday, July 28, 2010

Thơ Vũ Thủy - Tiết canh vịt.

Quý anh chị mến,
Vũ Thủy luôn hướng lòng tới ngày họp mặt của nhóm Viết Cho Nhau, nên mặc dù còn hơn tuần nữa, người em gái mến thương này đã làm một bài thơ đặc sản, gởi đến quý anh chị thưởng thức và gópvui. Hy vọng qua bài thơ này, quý anh chị sẽ nếm thử được hương vị của món ăn quê hương độc đáo này!


VỊT ĐI DỰ TIỆC

Này cô vịt béo kia ơi!
Bơi vào bờ rồi sẵn sàng đợi đấy
Chị làm mấy bát tiết canh!

Các anh thì hối nhanh nhanh:
Vịt ơi tắm sạch rồi bơi vào bờ!!

Cô vịt lạch bạch lên bờ
Thấy nhà có khách chần chờ ngại vô
Ớt, tiêu, dậu phộng trong tô
Ngò gai, kinh giới tía tô, húng, hành
Hành tây, hành lá, củ hành
Bánh đa, bắp chuối, dấm ăn chanh, gừng
Bày ra la liệt thơm lừng. . .

Vịt ta “cạp! cạp!” xin đừng chờ tôi
Các anh, các chị dùng thôi
Vẽ vời khách sáo chờ tôi làm gì
Mọi người khúc khích cười chi?
Tôi thời ăn lúa nhâm nhi ngoài đồng!

. . .Kể ra cũng thật uổng công,
Các anh, các chị có lòng mời tôi!
Mọi người ai nấy cứ xơi,
Mặc tôi xuống bếp tôi thời xáo măng! ! !

Thân cô ví xẻ làm năm
Đầu, mình, cổ, cánh, chân nằm trong mâm
Ánh trăng bàng bạc thâm trầm
Đếm xem chủ khách rượu hâm mấy vò. . .!
27/7/2010
Vũ Thủy

Chuyện ngắn của Vũ Thủy.

THIÊN ĐÀNG, HỎA NGỤC HAI BÊN


26/9/2009

Hi chị Cả,
Sau khi đọc những lời chia sẻ của chị, em nhìn lại bản thân và những gì em đã vượt qua, em không ngờ mình có thể làm được như thế. Đôi khi em phàn nàn tại sao Chúa với Đức Mẹ lại thử thách em nhiều quá qua những biến cố cuộc đời. Em lại cảm ơn vì qua những biến cố đời thường như thế, tâm hồn em biết suy nghĩ và dám hành động vì tha nhân hơn.
Thú thực với chị, lúc đầu khi mẹ chồng em mới trở bệnh nặng, em sợ hãi lắm. Biết bao lần em đã bỏ chạy khi nghe bà nói là “có nhiều người đang nhảy múa đánh bà hoặc giành giật đồ ăn của bà”. Trong khi bà nói, đôi mắt bà trừng trừng như nhìn vào ai đó mà chung quanh ngoài bà ra chỉ có mình em. Nhưng khi bình tĩnh lại em cảm thấy ân hận vì đã bỏ mặc bà, lúc đó bà cần có người ở bên đọc kinh cầu nguyện để đuổi ma quỷ. . . Dần dần rồi em càng bình tâm hơn và xử lý khôn ngoan hơn. Đó là về tâm linh! Còn về xác thịt thì ghê gớm hơn, mỗi lần bà đi cầu hay đi tiểu em gớm lắm muốn bỏ mặc cho ai dọn thì dọn. . . Nhưng cuối cùng em cũng thắng được sự hèn hạ của xác thịt, càng ngày em làm mọi thứ càng thành thục, nhẹ nhàng và gọn gàng hơn. Trong những ngày vừa qua em căng thẳng lắm, hàng ngày phải chứng kiến sự giằng co giữa sự sống và sự chết của bà mà xót thương cho phận con người, đau đớn đến tột đỉnh, chết cũng không được mà sống cũng không xong. Em chỉ biết dâng hết cho Chúa và thầm thĩ cầu nguyện cho mọi người trong gia đình cũng như bản thân em biết chấp nhận và bằng lòng dù chuyện gì xảy ra. Việc Chúa làm, mình là người phàm không bao giờ hiểu được, đúng không chị? Cũng như chị nói, với tình yêu tha nhân con người ta vượt qua được hết chị ơi. Em không phải là người giỏi giang gì nhưng tiếp xúc nhiều với người bệnh tật, em thấy tấm lòng mình rộng mở hơn. Cách đây khoảng bốn tháng, em đi thực tập ở nhà dưỡng lão (nursing home), em có gặp một bà cụ Mỹ đen bị Parkinson giống ba. Tay chân bà lúc nào cũng như đang đánh trống vậy, em đã khóc vì nhớ đến ba nhiều. em đã định bỏ rơi bà cụ không giúp cho bà cụ ăn hay làm gì cho bà hết vì lúc ba mình đau đâu có được ai giúp đỡ đâu. Nhưng chỉ trong giây lát, em bình tĩnh lại, em dịu dàng với bà cụ đó hơn. Có hôm em phải tắm tại giường cho một bà cụ Ấn-độ, toàn thân bà bê bết phân và nước tiểu hôi hám vô cùng. Khi em mở tấm chăn đắp cho bà, mấy người học chung với em phải nôn mửa. Nhưng em lại thanh thản đến lạ lùng,bình tĩnh lau chùi cho bà cụ rồi thay khăn tắm cũng như khăn trải giường cho bà. Sau 3 tiếng đồng hồ công việc mới hoàn tất, em nhìn bà cụ thấy bà nở một nụ cười thật tươi làm em quên hết mệt nhọc. . . Sáng nay, em hay tin bà cụ người Ấn độ đã qua đời sau đó 2 ngày, em tự nhủ mình sẽ rất ân hận nếu như hôm đó đã bỏ mặc bà cụ.
Em đã học xong bằng y tá rồi, ở bên này gọi là: “Certified Nursing Assistant” giống như hộ lý ở VN vậy, nhưng làm nhiều thứ chuyện hơn. Mai mốt mẹ chồng em về với Chúa rồi em sẽ đi làm để giúp những người già VN.
Có gì em sẽ mail cho chị tiếp nghen, có bác sĩ đến thăm bịnh cho mẹ chồng em, em phải tiếp ông ấy. . 

By chị,
Em gái út của chị.



Đọc xong email của em gái, cả nhà đều thương cho nó, má thì xót xa vì con gái đi làm dâu sao cực quá! Ngọc Châu lại thấy mừng vì em gái cô giờ đây đã trưởng thành vượt xa mức tưởng tượng của cô. Châu nhớ như in cái ngày nó cùng hai đứa con nhỏ chia tay với gia đình cô tại phi trường. em gái cô đùm đề đồ đạc đi định cư tại Mỹ theo chồng. Lòng nó chắc xẻ làm đôi, nửa vui vì đoàn tụ với chồng-nửa tái tê vì phải ra đi không biết bao giờ mới có dịp gặp lại má và các anh chị. . . Mấy ngày trước khi ra đi, nó còn hớn hở bảo Châu:
-Chị Cả! Em qua đó chỉ chừng hai tuần lễ, em ổn định cuộc sống là sẽ đi làm liền!
Ngọc Châu nghi ngờ hỏi nó:
-Em đã chuẩn bị tâm lý để sống một cuộc sống không có má chưa?
-Em biết là sẽ khó khăn, hai đứa nhỏ vắng ngoại sẽ khóc, em sẽ phải tự làm lấy mọi việc, nhưng em đã chuẩn bị tâm lý rồi chị ạ!
Nghe em gái nói thế, Châu thấy nao lòng. Cô vẫn lo lắng cho nó vì từ bé đến giờ cuộc đời của nó lúc nào cũng suông sẻ chứ không lận đận như cô, chẳng biết nó có chịu đựng được những gì đang chờ đón nó ở bên kia bờ đại dương. Những ngày sau đó gia đình Châu liên tiếp nhận được những email và những cuộc gọi từ Mỹ về. Em út cô than thở về sự khắt khe của mẹ chồng và chị chồng. Bà chị chồng đã quá 50 mà chưa chịu lập gia đình, bà mẹ chồng mắc bệnh nan y mà không chịu nghe lời bác sĩ. Chồng nó trước đây vừa chăm sóc mẹ vừa đi học, đi làm, bây giờ chồng nó bảo nó phải ở nhà để chăm sóc mẹ chồng. Em gái cô chẳng muốn nhưng đó là giải pháp tốt nhất cho hoàn cảnh của cả hai vợ chồng, nó đành chịu. . .
Rồi những cú phone, những email của em gái Châu gởi về cũng thưa dần. Nhưng thỉnh thoảng quá bức xúc, nó cũng email để tâm sự riêng với Châu. Có lần nó kể lể với Châu rằng nó nghe thấy mẹ chồng năn nỉ chị chồng nó ở lại bệnh viện ngủ với bà một đêm. Bà nói: “Mẹ không còn sống bao lâu, mẹ có điều muốn nói với con!” Nhưng đứa con gái của bà ta trả lời dứt khoát: “Con phải về nhà ngủ để ngày mai đi làm chứ!” Thật là tội nghiệp bà ta hết sức, không biết lúc ấy bà nghĩ gì mà quay qua cáu kỉnh với đứa con dâu rồi đuổi nó về. Nhưng em gái Châu đã không nỡ bỏ mặc bà một mình, nó ra hành lang cầu nguyện cho bà được một giấc ngủ bình yên. Thế vậy mà bà chị chồng lại gieo tiếng ác cho em gái Châu, cô ta bảo với em trai mình: “Vợ của chú chịu hầu hạ mẹ là để chuộc tội ngoại tình khi cô ta còn ở Việt Nam.” Điều đó hoàn toàn bịa đặt, em rể Châu phải biết rõ hơn ai hết, thế mà hắn ta không hề thanh minh cho vợ mình một tiếng. . .
Thật là thiệt thòi cho em gái Châu, từ bé đến lớn nó quen được chiều chuộng săn sóc, muốn gì làm nấy tùy thích. . . Thấy má khóc vì thương con gái phương xa, Châu an ủi:
-Má phải mừng vì con Út nó đổi tánh đổi nết, con nghĩ nó đã được ơn Chúa mới chịu đựng được những nỗi oan ức thiệt thòi đó. Đời nay làm gì còn cảnh làm dâu? Nhất là lại ở trên một đất nước văn minh như Mỹ?
Má chậm chậm nước mắt bằng chiếc khăn tay hồi xưa ba mua cho má, rồi nói:
-Biết là mừng rồi đó, nhưng sức người có hạn. . .
Châu cắt ngang:
-Má phải tin tưởng chớ, có ơn Chúa rồi con người ta vượt qua được hết má à! Con nghĩ nó đã kiếm được một góc Thiên đàng ngay trong địa ngục trần gian ở bển. . . Ngược lại, má thử nghĩ coi nó không bằng lòng làm vậy thì phận hiếu thảo của chồng nó không vẹn toàn, rồi hai vợ chồng lại cắn đắng nhau. . . Sẽ có một địa ngục trần gian ngay trên thiên đường nước Mỹ thôi má à!


Châu mỉm cười nhớ lại những ngày còn nhỏ cô cùng các em chơi trò THIÊN ĐÀNG, HỎA NGỤC HAI BÊN, thấm thoát thế mà cô em út của Châu đã biết chọn cho nó một góc Thiên đàng ở ngay trần gian. Người ta cứ bảo nó nhẫn nhịn nhà chồng thế là dại, Châu lại thấy em gái mình khôn ngoan hơn bao giờ hết.
 23/7/2010
Vũ Thủy

Truyện thơ và tâm tình của anh Sướng.


Hiền huynh kính mến .
Tiểu đệ vừa lục lại chồng thơ cũ , thấy một bài thơ tiểu đệ làm từ năm 1980 , thuở ấy chưa có internet nên bài thơ làm xong đành đi vào quên lãng ! Hôm nay tình cờ lục lại , phân vân định để Lễ các Thánh Tử Đạo Việt Nam năm sau sẽ gởi cho nó hợp thời nhưng lại không chắc mình còn sống đến năm sau không ! Cũng không chắc anh em mình có còn sum họp đến năm sau không ! Chúa đến như kẻ trộm mà . Nên tiểu đệ quyết định gởi tâm tình để anh chị em cùng chia sẻ .



THÁNH JOSEPT MARCHAND.
( CHA GIU-SE DU )


Hôm ấy ba mươi , mười một , ngàn tám ba lăm (1)
Năm giờ sáng , trời còn mờ sương khói
Bảy phát thần công , toà mở , xử đại hình
Đích thân Minh Mạng chủ trì phiên xử .
Bị cáo là một Tây Dương Đạo Trưởng
Cáo trạng đề : Phản quốc , giúp Ngụy Khôi
Chính danh tội phạm :
Josept Marchand , người ngoại quốc .


Một lò than hừng hực
Năm lý hình vạm vỡ

Quan toà hỏi :
- Tại sao Gia-Tô tả đạo
Móc mắt người chết trước khi chôn ?
- Có thế đâu , ấy vu cáo rõ ràng
Tội nhân điềm tĩnh trả lời
Quan toà bừng bừng vỗ án
Năm cái kìm nung đỏ
Lập tức kẹp vào người
Khói trắng bốc lên , hơi người khét lẹt
Tội nhân xỉu đi vì đau đớn .


Quan toà hỏi :
- Tại sao Gia-Tô tả đạo
Bắt vợ chồng cưới hỏi trước bàn thờ ?
- Để thánh hoá hôn nhân
Có cộng đoàn làm chứng .
Kìm đỏ vừa buông ra
Tội nhân liền gục xuống .


Quan toà hỏi :
-Phù phép gì trong bữa tiệc tà ma
Tại sao phát bánh cho người đà xưng tội ?
Tội nhân không còn sức trả lời
Thều thào qua hơi thở
Lại đợt kìm nung đỏ kẹp vào thân
Than ôi !
Bất khuất can trường
Sức người có hạn
Tội nhân ngã ra mê man như chết .


Toà tuyên án :
Marchand tức Du ,
Giúp Ngụy Khôi phản quốc rõ ràng
Truyền xử bá đao (2)
Đầu bêu bá tánh
Y án !


Hỡi ơi !
Án xử công minh
Hoàng Thượng chủ trì
Khẩu cung một đàng
Án đi một nẻo
Trước đó triều đình buộc rằng :
- Quá Khoá (3) , không xong !
Tây dương ngoan cố .
Ai người còn chút lương tri
Xin xét giùm cho với !


Pháp trường Thợ Đúc ngày kinh khủng
Chen chúc nhau chứng kiến cảnh dã man
Phất phơ giữa pháp trường , một áo chùng đen
Mình trần trùi trũi , bốn anh đao phủ
Tội nhân bị trói cứng vào cột
Lý hình cắt da trán che mắt đi
Ba hồi chiêng trống khua vang
Giờ hành quyết bắt đầu khai mạc
Kìm kẹp đến đâu
Đao đưa đến đấy
Số đếm vang vang
sổ chép liền liền
Vị tuẫn giáo người run lên bần bật
Cố ngẩng đầu xin ơn Thánh trên cao
Đôi mắt trong xanh không mở được nữa rồi
Lệ tuôn xuống hoà mồ hôi , sướt mướt
Máu đổ , thịt rơi
Chan hoà , vương vãi
Còn thảm cảnh nào bi thống hơn không !
Đuôi thằn lằn dẫu đứt vẫn ngo ngoe
Người tuẫn giáo còn run bần bật mãi
Con số lên cao dần
Sức sống tàn kiệt xuống
Bốn mươi , bốn mốt , bốn hai ...
Đầu tuẫn giáo càng ngày càng trĩu nặng.


Ôi , bá đao , tròn con số thương đau
Phải đi hết cho tuyệt tình bản án
Thương ôi !
Da thịt nào mà đối xứng
Với dao kìm cắt xẻo mãi không thôi !
Đã hết đâu
Khi con số tròn đầy
Dây vừa tháo , thây người liền đổ xuống
Đoạn thây tứ khúc
Thủ cấp bêu cao
Xác , đem quăng xuống biển
Đầu , phải treo giữa chợ !

THAY LỜI KẾT :

Ôi , Cha Du ! Vị anh hùng tuẫn giáo
Lấy máu đào minh chứng đức tin son
Cha chết đi cho Hội Thánh trường tồn
Niềm tin kính Vua Giê-Su chí ái .


-------------------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng .

Chú thích :
(1)" ngày 30/11/1835 ". Lê văn Khôi khởi loạn , vua Minh Mạng bị mất thành Gia Định trong 3 năm rất uất ức nên khi triệt hạ được thành , thấy có cha Du ( Marchand ) liền ghép tội phản quốc , trước lần xử này ( 30/11/1835) , cha Du đã bị tra tấn và xét hỏi nhiều lần , triều đình mang cả đứa con nhỏ của Lê văn Khôi ra đối chất , không ngờ vì thơ ngây , đứa bé nói rằng : Cha tôi có dụ dỗ và đe nẹt bắt ông này phải kêu gọi giáo dân theo cha tôi nhưng ông không chịu nên cha tôi giam lỏng ông trong thành . Nhiều lần khác triều đình muốn cha bỏ đạo để nêu gương cho giáo dân , họ hứa sẽ trả tự do cho cha nhưng cha cũng cương quyết không chịu . Ngay chính lần xử cuối có đích thân vua Minh Mạng xử thì khẩu cung cũng chẳng ăn nhập gì với án cả ! Chỉ là những câu hỏi ngớ ngẩn về Đạo .
(2) bá đao : tội hình dã man cần phải có 4 lý hình , người đếm , người kẹp kìm , người dùng dao xẻo thịt , người chép vào sổ . Tội nhân không chết tức khắc như tội chém đầu mà chết trong đau đớn tột cùng . Cha Du đã run bần bật suốt thời gian thọ tử !
(3) Quá Khoá : Bước qua Thánh Giá , ai chịu bước qua Thánh Giá liền được tha ngay .

Tuesday, July 27, 2010

Tình Bạn Muôn Năm!

Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.


Chiều ...

Tôi đã hiểu vì sao chiều buồn thế !
Cảnh hoàng hôn tím lịm sắc chia phôi
Lảng vảng đâu đây chuyện hư ảo một đời
Như màu nắng đang chìm vào đêm tối

Le lói xa kia chút nắng nhạt nhoà
Bịn rịn trên cành không nỡ ra đi
Bóng tối cứ dâng lên , đen kín cả tâm hồn
Chiều buồn quá , tuổi xế chiều buồn quá !

Tịch mịch hoang vu xâm chiếm tận đáy lòng
Tiếng côn trùng rả rích mối thê lương
Chiều đời người ngồi mỏi mệt , cô đơn
Rồi đêm xuống , qua cầu , ngày đã khép!

Chiều buồn quá , tuổi xế chiều buồn quá
Một đời người vùng vẫy cũng qua đi
Chiếc lá vàng run rẩy kiếp mong manh
Cơn gió nhẹ , lìa cành ,ngày đã khép !

--------------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

Monday, July 26, 2010

Nhạc cảnh: Đời Bỗng Dưng Vui!

Nhạc bản: Đời Bỗng Dưng vui
Hoàng Thi Thơ sáng tác
Trình diễn: Thiên Kim, Trúc Lam & Trúc Linh
Nhạc cảnh: Duy Hân

Thơ Trịnh Tây Ninh

Anh còn nợ em

Anh còn nợ em một lời an ủi
bởi khi buồn em chẳng muốn nói ra
anh vô tư nên nào đâu thấu hiểu
lại cho rằng em ủ dột, xấu xa !

Anh còn nợ em, tuổi xuân trôi nổi
đôi vai gầy nặng trĩu những lo toan
có đêm, em mơ thấy mình tức tưởi
khóc lặng thầm, nhưng chẳng dám than van

Anh còn nợ em một lời xin lỗi
tình yêu anh, sao chẳng để trong tâm?
trong khi em chắt chiu từng kỷ niệm
đã qua rồi! Ôi thuở ấy xa xăm!

Anh còn nợ em một cơn gió thổi
để trôi đi cay đắng của cuộc đời
Em trách anh? Vâng, em buồn nên trách
Bởi yêu nhiều nên trả nợ trăm năm…

Trịnh Tây Ninh.

Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận.

Friday, July 23, 2010

Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.


BÀI CA TÁN TỤNG.

Con đã chấm giọt lòng con hiếm hoạ
Đắn đo từng dòng chữ viết câu thơ
Đã bao phen ao ước đến cháy lòng
Mà nguồn thơ vẫn xa xôi diệu vợi.

Ôi những giọt chắt chiu lòng sa mạc
Bốc thành hơi chưa kịp thấm câu thơ
Xin Chúa khơi dòng thác lũ tâm hồn
Cho lênh láng thiên trường ca tán tụng.

Con vẫn biết Chúa là Chân, Thiện, Mỹ
Đấng vô cùng ngự trị cõi cao quang
Chúa thiên binh vạn mã rất uy hùng
Đầy vinh hiển chốn cao xanh vòi vọi.

Dung nhan thánh uy linh mờ nhật nguyệt
Núi ngất mây tan chảy dưới chân qua
Đấng muôn cao, đấng cực thánh trùng trùng
Là Thiên Chúa các đạo binh thần dũng.

Lời tán tụng lung linh trong tâm thức
Khúc thi thiên mờ tỏ đáy hồn con
Muôn mỹ từ , mỹ ý cõi nhân gian
Đành bất lực lúc ngợi ca chủ tể.

Là ánh sáng huy hoàng của ánh sáng
Là thanh âm êm ái của âm thanh
Là căn nguyên của tất cả căn nguyên
Là cùng đích của muôn loài muôn vật.

MUÔN CAO hỡi, lúc ngôn từ bất lực
Khi trí khôn tăm tối trước CAO QUANG
Thì còn đây muôn triệu sợi tơ lòng
Ngân rung mãi bài tán dương bất tuyệt.

Thượng Đế hỡi tột cùng Chân, Thiện, Mỹ
Chỉ cõi lòng mới cảm nhận mong manh
Chỉ hồn thiêng mới rung động khẽ khàng
Thì bất lực ngôn từ sao diễn đạt?

Ôi những giọt lòng con vùng hoang mạc
Chúa khơi tràn dòng thác lũ thi ca
Giọt lòng con rơi thánh thót trong hồn
Thành hương khói bay lên lời tán tụng.
-------------------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng.

Thursday, July 22, 2010

Tôn Vinh Mẹ Maria-Cổ Võ Đức Khiết Tịnh.

Thơ Giải Nhì: Linh Mục Giữa Đời
Đình Chẩn
Thực hiện slideshow: Sr. Sương Mai

Chuyện có thật! Rất cảm động - Anh Chị Ngải Lan gởi.


Cô Bé Tàn Tật Với Nụ Cười Bất Diệt: Nancy Hamilton
(Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt)

Một ngày, bên dòng sông Saint-Laurent ở Bắc Mỹ, một bà mẹ trẻ và bé gái 4 tuổi, vừa dọn đến ở .. Từ đó, mỗi buổi sáng cắp sách đến trường, một nhóm học sinh tiểu học, thường trông thấy cô bé có mái tóc vàng óng ả, ngồi trường kỳ trên chiếc ghế lăn. Cô bé nhìn đám học trò và mỉm cười. Thắc mắc, bé Roby nói với các bạn:
- Con nhỏ kia sao cứ nhìn tụi mình, như thể chúng ta là những con chim lạ, đến từ miền bắc cực?! Rồi sao con nhỏ cứ ngồi yên một chỗ, không đi đứng bao giờ? Tụi mình thử đến gần xem sao.
Nghe lời bạn, đám học sinh băng qua đường và đến gần chỗ Nancy Hamilton - tên cô bé tàn tật - đang ngồi. Cô bé lại tươi cười và làm hiệu cho các bạn con nít đến gần. Roby một mình mạnh dạn tiến lại, lấy tay xoa xoa hai chân Nancy và hỏi:
- Bé có gì mà không bước đi như tụi này?
Vừa lúc ấy thì Mẹ của Nancy xuất hiện, bà định đuổi con nhỏ Roby “xí xọn” đi chỗ khác, nhưng Nancy đã nhanh nhẹn trả lời:
- Đôi chân của bé rất yếu, không bước nhanh được. Tuy vậy, bé rất thích chơi đùa và có được bạn bè.
Roby trở ra giải thích cho các bạn nghe:
- Con bé bị bệnh, nhưng lại rất dễ thương!
Ngày hôm sau, Roby cùng bọn trẻ mang đến cho Nancy một bó hoa đồng nội. Cô bé vui mừng vỗ tay veo vui. Đây là những bạn trẻ đầu tiên của Nancy.
Nancy Hamilton sinh ra với đôi chân sưng phồng, vì một chứng ung thư bất trị. Rồi hai ngón bàn tay trái cũng bị đau. Nancy chào đời sau ngày Ba bé vĩnh viễn lìa trần vì tai nạn xe. Mẹ bé - người Mẹ can đản và vô cùng trìu mến của bé - phải làm việc suốt ngày để nuôi bé.
4 năm trôi qua. Nancy luôn tươi cười nhìn các bạn chạy nhảy chơi đùa nơi cánh đồng cỏ. Trong đôi mắt dịu hiền của cô bé, không hề lộ vẻ thèm thuồng hay ghen tức. Bé luôn vỗ tay tán thưởng các bạn. Rồi bé nói với Mẹ:
- Phần con, con sung sướng vì được ở cạnh Mẹ, Mẹ à!
Nhưng một ngày, Nancy lâm trọng bệnh. Khi thoát hiểm nguy thì chân trái của Nancy lại bị đau nhức. Mẹ bé mang bé đi khám bác sĩ. Có không biết bao nhiêu bác sĩ đã khám bệnh cho bé. Lần này Mẹ mang bé đến với một bác sĩ trẻ tuổi. Sau khi tỉ mỉ khám nghiệm và đọc hết tập hồ sơ dầy cộm, ghi bệnh tình của bé, ông nói riêng với Mẹ bé:
- Các đồng nghiệp của tôi cho rằng, nếu mổ chân bé thì chứng ung thư sẽ nổ tung như một quả bom. Nhưng theo tôi, nếu không mổ, thì những ngày sống còn của bé sẽ bị thu ngắn lại. Vậy, nếu bà đồng ý, tôi sẵn sàng mổ cho bé. Chúng ta cùng chấp nhận rủi ro...
Lúc đó Nancy gần tròn 8 tuổi. Mẹ bé giải thích tất cả bệnh tình cùng hiểm nguy cho bé nghe. Bé hoàn toàn chấp nhận và nôn nóng đợi chờ ngày vào phòng mổ .. Từ đây bắt đầu những ngày chịu bệnh kinh khủng. Cuộc mổ này nối liền cuộc mổ khác trong một thời gian ngắn. Tổng cộng có hơn 30 lần giải phẫu.
Rồi hai ngón tay trái của bé cũng đau nhức không chịu nổi. Bác sĩ quyết định mổ. Cuộc mổ kéo dài 3 tiếng đồng hồ. Và phải giữ băng trong một tuần lễ. Trong thời gian này, Nancy bị đau đớn vô cùng. Cô bé khóc ròng, khóc liên miên. Để an ủi, Mẹ bé mở cho bé nghe những bài do danh ca Bing Crosby (1901-1977), người Mỹ, hát.
8 ngày sau, khi mở băng, hai ngón tay bị tím đen. Cuộc giải phẫu không thành công. Bác sĩ liền cắt bỏ hai ngón tay này .. Vài ngày sau, nơi phòng mạch, Nancy lấy tay vuốt nhẹ bàn tay của vị bác sĩ đã ra công mổ cho bé. Tưởng rằng cô bé ước muốn điều gì, vị bác sĩ cúi xuống. Nancy thì thầm:
- Con chỉ muốn cám ơn bác sĩ vì đã sửa lại bàn tay cho con!
Nhà thương nơi bé Nancy Hamilton được chữa trị là nhà thương Công Giáo, trong khi Mẹ bé và bé là tín hữu Tin Lành. Một ngày, Nancy khoe Mẹ tràng chuỗi Mân Côi mà một nữ tu tặng cho bé. Mẹ buột miệng kêu lên:
- Trời ơi, đẹp quá!
Nói xong, Mẹ bé lấy tràng chuỗi và tròng vào cổ bé như một vật trang sức. Bé vội lấy ra và giải thích:
- Tràng chuỗi Mân Côi không làm để mang vào cổ, nhưng để cầm nơi tay và đọc kinh cầu nguyện. Cứ mỗi hạt thì đọc một Kinh kính Đức Mẹ MARIA, và mỗi Kinh này kể lại cho con nghe tất cả cuộc đời của Đức Chúa GIÊSU, Con Đức Mẹ.
Một thời gian ngắn sau đó, Nancy lại bị mổ. Trong thời kỳ dưỡng bệnh, bé chăm chú đọc cuốn sách giáo lý Công Giáo mà một cô y tá vừa trao cho bé. Khi trông thấy Mẹ, bé reo lên:
- Mẹ ơi, con muốn trở thành tín hữu Công Giáo!
Tỏ dấu không hài lòng, Mẹ bé hỏi lại:
- Con thật sự muốn như thế sao?
Bé đáp:
- Chính Chúa muốn cho con như thế, Mẹ à. Đây là ước muốn trọng đại nhất mà con chưa từng có, Mẹ à!

Mẹ bé đành chấp thuận. Bé Nancy lãnh bí tích Rửa Tội vào đúng ngày bé tròn 9 tuổi. Trước đó, Mẹ bé đã cẩn thận chuẩn bị cho bé chiếc áo trắng tinh. Vào ngày hồng phúc của bé, ngôi nhà nguyện của bệnh viện đông chật những người bạn lớn tuổi của bé. Ai ai cũng quý mến cô bé tàn tật, can đảm và ngoan hiền, trên môi luôn điểm nụ cười.

Tuesday, July 20, 2010

Giáo Hội.

Đôi dòng tâm sự.


Vừa qua, trong hộp thư của tôi liên tiếp nhận được rất nhiều tài liệu liên quan về vấn đề lạm dụng tình dục của một số ít Linh Mục!  Tôi buồn quá!  Nếu những tài liệu này rơi vào tay những người trẻ tuổi, những người non kém Đức Tin.  Không hiểu liệu rồi những con người này có còn tin tưởng vào Mẹ Hội Thánh, tin vào Chính Chúa Giê-su nữa hay không!


Tôi không hiểu từ đâu, những người loan tin gây hoang mang, chia rẽ, những người công kích một chiều có được địa chỉ điện thư ( email ) của tôi? Vừa mới đây, một tài liệu lại được gởi đến, nội dung là cuộc phỏng vấn của phóng viên báo CNN với một phụ nữ làm việc trong cao uỷ của Liên Hiệp Quốc, bà này đã gay gắt chỉ trích Hội Thánh, lên án giới chức thẩm quyền của Giáo Hội ( có lẽ là chính Đức Giáo Hoàng ! ) là bao che, dung túng cho Tội Ác Ghê Tởm khi áp dụng những biện pháp nửa vời, qua quít!

Bà này đã phát biểu: Nếu tôi có quyền, tôi sẽ... Khi tôi đọc những tài liệu này, tự nhiên trong đầu tôi vang vang lên những lời gào thét của dân Do Thái xưa khi họ lôi người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình đến trước mặt Chúa Giê-su: " Ném đá nó đi , ném chết con mụ tội lỗi này đi!"

Tôi chỉ là một Giáo Dân bình thường, văn dốt vũ dát, không có địa vị và cơ hội, không được tiếp cận sâu sắc và tường tận với vấn đề lạm dụng tình dục, thấy lòng đau đớn khi Đức Thánh Cha, Các Giáo Sĩ , Hội Thánh bị vơ đũa cả nắm , bị công kích đến nỗi đầu, mặt bê bết bùn đất ! Xin được giãi bày đôi dòng tâm sự mong được đồng cảm và ước mong phần nào giúp được bạn trẻ nào đó đi lang thang trên mạng đọc được mà thấy lòng mình bình an và tin vào Tảng Đá Phê-rô:

1) Số Linh Mục phạm tội này rất ít , dù họ phạm tội , họ cũng rất đáng thương . Họ sẽ bị Công Lý của Đời trừng phạt và Luật Đạo xử lý . Không một ai bao che cho họ đâu.

2) " Khôn Ngoan của tôi là Hội Thánh.". Luôn luôn tôi tâm niệm như thế dù có ai bảo tôi là kẻ ngu, cuồng tín.

3) Linh Mục nào phạm tội , đã có luật pháp của quốc gia họ trừng trị như những công dân bình thường, Hội Thánh đâu có can thiệp được, Tại sao cứ nhằm Hội Thánh mà bôi xấu.

4) Là con cái của Mẹ Hội Thánh , tôi không về hùa với quân dữ mà la lên: " Đem đi, đóng đinh nó vào Thập Giá ...". Tôi đau đớn và cầu nguyện nhiều cho hàng Giáo sĩ, là những chiến sĩ nơi tiền tuyến, tả xung hữu đột với SA-TAN, nếu vị nào mà gục chết dưới lưỡi kiếm của SA-TAN là do lỗi của tôi đã không cầu nguyện đủ cho các Ngài để các Ngài có đầy đủ khí cụ và lương thực chiến đấu!

Nỗi lòng dào dạt mà trình độ lại hèn kém không bày tỏ được, rất mong lượng thứ.

----------------------------------

Giu-se Nguyễn văn Sướng.

Khóa Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình 455 tại Toronto

Cha Già Sáng Lập
Nghé Ngọ


Đó là câu nói của anh chị Trưởng Khóa Vinh Nga, đại diện cho Khóa 455 ngỏ lời cám ơn cha Sáng Lập Phêrô Chu Quang Minh và mọi người trong thánh lễ Bế Mạc vào chiều Chúa Nhật ngày 11 tháng 7 năm 2010. Anh chị đã kính thưa cha Sáng Lập là Cha Già Sáng Lập với tâm tình kính trọng vì tuổi cha đã cao, tóc cha đã ngả màu. Khóa 455 được tổ chức tại Trung Tâm Consolata Missionaries Centre, Toronto Canada vào 3 ngày cuối tuần 9, 10 và 11 tháng 7 năm 2010. Nghé Ngọ xin tường trình sơ lược về Khóa Căn Bản Song Nguyền 455 này.

Anh chị trưởng khóa Vinh-Nga.

Trước khóa học vài ngày, trời Toronto bỗng nắng chói chang. Sức nóng làm rát làn da. Hơi nóng như lửa đốt hắt vào mặt. Khí trời oi bức chẳng khác gì trưa hè rực nóng ở quê nhà. Nghé Ngọ lo sợ nếu thời tiết như thiêu như đốt này vẫn tiếp tục đến cuối tuần thì e rằng khóa sinh sẽ được tắm mồ hôi. Thế nhưng Chúa vẫn đãi ngộ Toronto. Nói thì có vẻ oai lắm. Thật ra Chúa đã thương đến 25 cặp khóa sinh và 2 Sơ đến tham dự khóa 455, nên Chúa đã làm cho vùng trời Toronto dịu mát đang từ 35C đến 40C, xuống còn 23C – 25C.
Anh chị chủ nguyền Hiển-Phượng

Theo lời chào mừng mọi người của anh chị Chủ Nguyền Hiển Phượng trong giờ khai mạc thì: “Trời Toronto dịu lại vì thấy sự hy sinh và lòng ao ước đi học Khóa của 6 cặp anh chị ở Lowell, (Boston) Hoa Kỳ, đã bất kể đường xa ngàn dặm, mất gần 10 tiếng lái xe, đến Toronto tham dự Khóa Căn Bản. Trời Toronto dịu lại vì thấy sự cố gắng tuyệt vời của quí anh chị đã không chọn lựa ở nhà coi trận đá banh chung kết giữa 2 đội Tây Ban Nha và Hòa Lan, nhưng đã chọn đi tham dự khóa.” Tất cả những cố gắng, hy sinh của khóa sinh, cộng thêm sự hăng say nhiệt tình của các anh chị Trợ Nguyền đã vì Chúa quên mình phục vụ nên đã làm cho Chúa vui.
Thật sự, suốt 3 ngày liền, khí trời mát mẻ lạ thường. Nghé Ngọ chỉ còn biết hát lên câu: Biết lấy
gì cảm mến…..
Nghé Ngọ thấy anh chị chủ nguyền lo sợ vì lo khóa sinh sẽ không đến tham dự, mặc dù đã ghi danh. Nhưng khi đến giờ khai mạc, phòng Song Nguyền chật ních khóa sinh, trợ nguyền đông gấp đôi đứng ngồi chung quanh phòng. Anh chị chủ nguyền mừng hết nhớn. Anh ghé vào tai Nghé Ngọ nói nhỏ: “May mà tớ không đánh cá với cậu, nếu không tớ thua to!”. Nghé Ngọ nhìn anh hỏi nhỏ: “Cá đá banh hả”. Anh vội trả lời: “Không! Tớ sợ người ta ở nhà coi đá banh!”
                                                       Khóa sinh trong giờ khai mạc

Nghé Ngọ nhìn các anh chị Khóa sinh, nét mặt bỡ ngỡ hiện rõ trên khuôn mặt của từng anh chị. Hình ảnh này làm Nghé Ngọ nhớ cách đây 17 năm. Năm vợ chồng Nghé Ngọ đi tham dự khóa Căn Bản đầu tiên tại Toronto này. Hai vợ chồng bỡ ngỡ hơn thế nữa. Đâu có nghe Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình bao giờ. Bà xã vì thích đi tĩnh tâm linh thao nên tưởng khóa học này cũng như vậy, rủ Nghé Ngọ đi cho vui. Ban đầu Nghé Ngọ không chịu đi, nhưng bà xã nói phải đi có cặp nên Nghé Ngọ đã miễn cưỡng đi cùng. Thế là vợ chồng Nghé Ngọ đã đi và sinh hoạt với Chương Trình cho đến ngày hôm nay và sẽ còn sinh hoạt dài dài.
Vì hiểu được tâm trạng của giây phút ban đầu của khóa học nên anh chủ nguyền đã trấn an mọi người rằng hãy nhẫn nại, hãy mở cõi lòng và để Chúa làm việc.

                                                Một cặp trợ nguyền cầu nguyện mở đầu

Quả thật, Chúa đã làm việc qua 3 cặp cầu nguyện mở đầu. Trong bầu khí linh thiêng của căn phòng chật ních người, Nghé Ngọ cảm nhận có Chúa đang ở trong phòng Song Nguyền, có Chúa Thánh Thần tác động trên 3 cặp anh chị nên cả 3 cặp anh chị đã cầu nguyện thật lòng trong nước mắt. Nghé Ngọ lướt qua một vòng trong phòng và thấy các anh chị khóa sinh trầm lắng. Có nhiều anh nhiều chị đã rơi lệ.
Nghé Ngọ tính hay nói vui nói giỡn, nhưng trong giây phút ngày, Nghé Ngọ đã thầm xin Chúa hãy ở trong tâm hồn các anh chị khóa sinh để các anh chị học hỏi được những điều hay trong khóa, cảm nhận được tình yêu thương của Chúa nơi người bạn đời để tạo một mái ấm gia đình hạnh phúc hơn.

                                              Cha Sáng Lập trong giờ khai mạc khóa

Cầu nguyện xong, cha Sáng Lập bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về Cái Hay Ban Đầu, đem đến cho khóa sinh từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Những tiếng cười và vỗ tay ầm vang cả căn phòng. Trong giờ giải lao, có cặp anh chị cười cười nói với Nghé Ngọ: “Vui quá anh ơi. Thấy cha già già, vậy mà tiếng cha sang sảng, hùng hồn và làm nhiều trò tếu quá. Tụi em cười quá thể.” Nghe cặp anh chị khóa sinh kể như vậy, Nghé Ngọ cũng vui lây nên chêm thêm: “Chưa đâu. Mai còn hay hơn nữa kìa. Rồi anh chị sẽ thấy.”.
Cám tạ Chúa, tối thứ Sáu là tối rất căng thẳng. Khóa sinh chưa biết sự gì sẽ xảy ra. Mời gọi lên cầu nguyện và chia sẻ cõi lòng cho nhau về Cái Hay Ban Đầu rất là khó khăn. Thế nhưng qua bao nhiêu năm kinh nghiệm, cha Sáng Lập không ngừng đổi mới kiện toàn cho mọi việc được tốt hơn.

                                              Anh ơi, bỏ em xuống. Té em bây giờ!!!

Một trong cái đổi mới đó là thay vì cha Sáng Lập mời gọi khóa sinh lên ngồi để xả cõi lòng, cha đã mời gọi từng cặp đứng choàng tay chữa lành rồi cha mới mời gọi cặp anh chị khóa sinh đó nói cho nhau về chia sẻ cảm nghiệm “Trước ngày cưới, tôi yêu tôi, nhưng tôi không hiểu tôi”, về “cái hay cụ thể tôi đã làm cho bạn đời, nhưng mới đây vì chạm tự ái, nên tôi không làm nữa.”
Theo hình thức này, các anh chị khóa sinh dễ dàng mau mắn chia sẻ hơn hình thức cũ.

Sunday, July 18, 2010

Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình Toronto.

Hình ảnh: Ngải-Lan
Nhạc nền: Hôn Nhân Thăng Tiến
Hiển Phượng sáng tác
Thực hiện slideshow: Duy-Hân

Saturday, July 17, 2010

Chuyện ngắn của Vũ Thủy.

MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY


Giàn hoa tím trước tiệm thuốc tây của Hương soi bóng nó lung linh, những hình thù tối, sáng nhảy múa trên sân. Hương lơ đãng nhìn ra ngoài phố, người đi chợ đã thưa dần. Một người đàn ông nhà quê trạc trung niên do dự bước vào tiệm thuốc. Ngày nào Hương cũng thấy ông ta chở lủng củng những cái thúng, cái mẹt đựng tôm cá đi ngang qua đây. Chắc ông ta chở đến bỏ mối cho người bán cá nào đó. Ông ta ăn mặc lôi thôi, chân không mang dép bước vào sát quầy thuốc, bảo Hương bán cho mấy viên Am-pi rồi hỏi:

-Cô ơi! Chân tôi bị vết thương, uống thuốc Am-pi có hết không cô?

Hương nhìn ông ta:

-Chân anh bị làm sao? Vết thương có lớn lắm không?

Ông ta vừa kéo cao ống quần vừa chìa bàn chân ra cho Hương xem. Một bàn chân thô kệch dính đầy bùn đất, một vết thương có vẻ rất sâu đã sưng lên đỏ mọng, miệng vết thương cũng toèn hoen đất cát. Hương hỏi:

-Tại sao anh lại bị thương như vậy, bị bao lâu rồi?

Ông ta trả lời:

-Tôi bị lưỡi cuốc cuốc vào từ chiều hôm qua, cô à!

Hương nhìn ông ta ái ngại:

-Vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng rồi anh ạ, chỉ uống Am-pi không thôi thì không khỏi đâu! Anh phải rửa vết thương cho thật sạch rồi băng bó lại chứ vết thương ở dưới bàn chân cát bụi bay vô là không tốt đâu!

Nói rồi Hương lấy thuốc theo lời ông ta yêu cầu. Cô cũng đưa thêm cho ông ta một cuộn băng vải, một chai Oxygene. Người đàn ông xua tay lia lịa:

-Thôi khỏi lấy mấy thứ đó, tôi chỉ lấy thuốc thôi cô à!

Hương cố giải thích cho ông ta và dặn dò cách săn sóc vết thương. Thấy ông ta nghe mình với vẻ hững hờ, Hương nghĩ bụng “Mình cố ép anh ta đem mấy thứ này về rồi chắc anh ta cũng không biết cách thực hành”. Cô nói với ông ta vẻ tận tình:

-Để tôi rửa vết thương này một lần cho anh coi rồi về nhà làm theo. Mỗi ngày anh phải rửa sạch rồi thay băng. Nếu anh coi thường không chăm sóc nó, anh có thể bị cưa chân đó!

Hương chỉ cho ông ta một chiếc ghế đặt phía sau quầy thuốc:

-Anh ngồi xuống đây đợi tôi một lát, để tôi ra sau lấy nước cho anh!

Cô bưng ra một thau nước sạch, đặt ngay dưới chân ông ta, bảo:

-Anh rửa chân cho sạch đất cát đi!

Cứ sự thường, Hương nghĩ: “Anh ta chắc sẽ ngại vì bàn chân quá dơ dáy của mình sẽ tự rửa sạch đất cát trước khi mình rửa vết thương cho anh ta”. Nào ngờ, người đàn ông thản nhiên thả bàn chân đen sì sì vào cái thau trắng muốt của Hương, rồi ngồi với dáng vẻ chờ đợi. hương đành ngồi xuống trước người đàn ông để kỳ cọ bàn chân cáu bẩn của ông ta. Vừa làm công việc này cô vừa cảm thấy ơn ớn vì đây là lần đầu tiên cô rửa chân cho một người đàn ông xa lạ. Mỗi lúc cái cảm giác ơn ớn ấy càng tăng lên, thau nước trắng muốt đã trở nên đen sì. Tự nhiên, cô muốn đứng lên bỏ mặc người đàn ông đó, nhưng cô chợt nhớ đến việc Chúa Giê-su đã rửa chân cho các môn đệ trong bữa tiệc ly năm xưa, cô tự nhủ: “Mình làm việc này là vì Chúa, vì yêu thương, nếu không anh ta sẽ có thể bị cụt một bàn chân. . .” Cảm giác ơn ớn trong cô không còn nữa, một cảm giác sốt sắng được phục vụ nhiệt tình dâng lên trong cô. Không những Hương chỉ rửa cái chân đau mà còn bảo ông ta đưa cả cái chân lành lặn cho cô rửa nữa. Hương thay nước trong thau và rửa chân cho ông ta cho đến khi hai bàn chân của ông ta sạch boong. Sau khi rửa sạch vết thương bằng oxygene, Hương lấy bông gòn lau khô và băng bó vết thương lại. Chưa bao giờ Hương ưng ý với công việc băng bó như thế, bàn chân người đàn ông bán cá được băng bó một cách khéo léo hết sức khiến Hương ngạc nhiên với chính mình. Hương đưa gói thuốc và dụng cụ cho khách rồi dặn dò ông ta cách băng bó một lần nữa. Ông ta hỏi:

-Hết bao nhiêu tiền vậy cô?

Hương mỉm cười trả lời:

-Của anh hết 18.000 đồng!

Người đàn ông thốt lên một câu mà cô không ngờ:

-Gì mắc dữ dzậy?

Hương phật ý nói:

-Tôi chỉ tính tiền thuốc và tiền chai oxygene với lại cuộn băng, tôi không tính công rửa vết thương cho anh đâu!

Người đàn ông móc túi lấy tiền đưa cho Hương rồi cầm gói thuốc quay ngoắt ra khỏi tiệm thuốc không một lời cảm ơn. Hương thoáng ngạc nhiên, sau những việc cô làm cho người đàn ông này dường như ông ta nghĩ rằng cô đã chém đẹp tiền thuốc vậy. . . nhưng cô cũng không thấy buồn vì thái độ khiếm nhã của ông ta. Cô nhìn theo ông ta, một cơn gió thổi mát rượi, những bóng râm nhảy múa trước sân linh hoạt hơn, dường như chúng nhảy lên reo vui theo nhịp đập trong trái tim cô. Một ngày làm việc như mọi ngày, vậy mà sao lòng cô lại rộn lên sung sướng?
15/7/2010
Vũ Thủy

Thơ viphương

Sáng mai, Khánh lên đường qua nhà dòng bên Mỹ, vp làm bài thơ Cúi xuống để tặng Khánh như một chút hành trang lên đường. Kính gửi đến các anh chị những vần thơ sau đây. Chúng ta nhớ cầu nguyện cho Khánh trong những ngày sắp tới.




Cúi xuống

Cúi xuống đi con, hãy cúi mình
Bao nhiêu cảnh khổ của sinh linh
Vì yêu Cha đã từ trời xuống
Sống trong kiếp người với chúng sinh

Cúi xuống đi con hãy cúi sâu
Vòng tay thương mến bắt nhịp cầu
Bao nhiêu có thể con làm được
Ủi an, an ủi kẻ âu sầu

Hạ mình cúi xuống, ngồi đi con
Kề bên thân xác kẻ mỏi mòn
Đã mất niềm tin, niềm hy vọng
Cho họ tình yêu của chính con.

Con biết, vì yêu Cha hiến mình
Đem ơn cứu chuộc cho nhân sinh
Hãy đi khắp chân trời góc biển
Loan báo cho đời ơn tái sinh.
viphương
July-16-2010

Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.


TA ĐÃ NỢ EM.

Ta đã nợ em một cuôc đời
Nợ nần không trả nổi em ơi
Thơ ế dăm đồng năm, bảy gánh
Nợ đời vì thế mãi chơi vơi!

Ta đã hành em với tình ta
Tình ta dữ dội tựa phong ba
Giông bão mang chi điều tốt đẹp
Ta chẳng cho gì ngoài xót xa!

Em khổ vì ta, thẩn với thơ
Mây gió ta đi chẳng bến bờ
Gạo, cơm, củi, nước, mình em gánh
Chồng con đầy đủ vẫn bơ vơ!

Nợ em ta chỉ trả trong tim
Mở toang lồng ngực, nếu muốn tìm
Dù ta làm khổ đời em mãi
Thì biết cho ta : một trái tim.
--------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng.

Wednesday, July 14, 2010

Nhất Vợ Nhì Trời! - Thu Dung (Lân-Dung) gởi.


Ai quan trọng nhất trong cuộc đời?

Chuyện xảy ra tại một trường đại học. Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên,"Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?"

Một nam sinh bước lên.

Giáo sư nói, "Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể dời bỏ".

Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân...

Giáo sư nói: "Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!" Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm.

Giáo sư lại nói: "Em hãy xoá thêm một người nữa!". Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp.


Giáo sư nói tiếp:"Em xoá thêm tên một người nữa đi". Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp.....


Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba cái tên, bố mẹ, vợ, và con. Cả giảng đường im phăng phắc, mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!!


Giáo sư bình tĩnh nói tiếp: "Em hãy xóa thêm một tên nữa!" chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn....anh đưa viên phấn lên..... và gạch đi tên của bố mẹ!


"Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!", tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai. chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai...


Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cùng đau khổ.


Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: "Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó dời xa nhất?"


Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.


Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:"Theo thời gian, cha mẹ sẽ dời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành,cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!"

Monday, July 12, 2010

Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.

CHUYỆN BUỒN .

Em bỏ tôi đi lúc đang xuân
Để đông ập đến giá băng hồn
Tôi oán trách ai hay tự trách ?
Tình là ảo ảnh , thoáng mây trôi !

Bài ca đôi lứa tắt giữa chừng
Sao còn le lói mãi trong tim
Sao còn vương vấn cung đàn ấy
Điệu nhạc đìu hiu chết lặng lòng.

Em đi từ thuở xuân phơi phới
Xuân ấy , xuân nay, đã bao xuân
Hình như đời chẳng còn xuân nữa
Chỉ thấy đông dài những tháng năm.

Nghe nói em không hạnh phúc gì
Cây đời trái mộng mãi hư vô
Phải chi hạnh phúc em thoả nguyện
May bớt lòng tôi chút nặng nề .

Những đêm trằn trọc không sao ngủ
Những ngày phiền muộn kéo lê thê
Tôi trách hồn tôi đa đoan thế
Sao nỡ nhớ hoài chuyện chúng tôi !.
----------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng .

Tình Lúa Duyên Trăng.

Tình Lúa Duyên Trăng
Nhạc: Hoài An
Lời: Hồ Đình Phương
Tiếng hát: Ngọc Hạ-Quang Lê
Thực hiện slideshow: Lê Dương

Thơ Vũ Thủy.



CÀNH HỒNG VÀ CƠN GIÓ

Chúa ơi, con phận sinh linh mỏng
Như cánh bèo trôi giữa biển đời
Chẳng dám buông mình cho bão tố
Sóng xô ghềnh đá dập dềnh trôi

Bàng bạc mây trôi chiều gượng nắng
Đóa hồng những tưởng đã tàn phai
Cành gai sắc nhọn gây thương tích
Còn gượng được chăng đón nắng mai

Cánh hồng loang máu xuyên gai nhọn
Gục ngã bên đài chết tái tê
Thập giá dựng lên vì thế sự
Một buổi chiều nao gió vỗ về!

Nhẹ nhàng cơn gió chiều như mới
Tiếng lá lao xao lá xốn xang
Vườn hoang cỏ dại thôi xơ xác
Người đến trong tôi rất khẽ khàng.

Ấy là cơn gió buổi chiều thu!
Có lúc gió bùng lên dữ dội! !
Gió thổi tình trời phiêu lãng ru. . .
Cánh hồng đỏ rực thêm hương sắc! ! !
Chủ Nhật 11/7/2010
Vũ Thủy