Wednesday, June 30, 2010
Sunday, June 27, 2010
Cảm Tạ Hồng Ân.
Phạm Đức Huyến
Thơ viphương
Những chuyện thật ngắn của chị Hân.
Trịnh Tây Ninh - Phần 2
Chị vật vã:
- Anh xài tiền phí quá, mấy tháng nay không có dư để trả thêm vào tiền nhà. Anh lại làm thêm nhiều giờ phụ trội, như vậy tiền đi đâu? Hay là anh dấu em làm việc gì, đi nuôi con nào?
- Không phải em kiểm soát tất cả tiền bạc trong nhà sao?
- Nhưng em rất thắc mắc!
Thắc mắc đã được trả lời, vào ngày sinh nhật, anh đã surprise chị bằng đôi bông tai thật đẹp mà chị hằng ao ước.
Không quên
Hôm nay em tốt nghiệp Trung Học, được phần thưởng của trường, cả nhà đều vui mừng. Em cám ơn bố mẹ nhiều lắm, nhất là mẹ. Em nhớ hồi lớp 9, có lần em vô ý để quên homework ở nhà. Em sợ quá gọi về thì mẹ đã vội vàng lái xe đem bài tới cho em. Hôm đó em được điểm cao và không bị phạt vì nộp bài trễ. Em nhớ ơn mẹ vô cùng.
Có những hy sinh, thông cảm của cha mẹ mà suốt đời con cái sẽ không quên.
Hột đậu phọng
Tôi ngồi may, hai đứa con trai nhỏ chơi bên cạnh. Thằng anh lấy phôn gọi vào hãng cho chồng tôi kể lể gì đó, thằng em đang ăn xen vào:
- Anh Bi, em muốn cho bố ăn đậu phọng.
Vừa nói cháu vừa gõ gõ hột đậu vào ống nghe, thằng anh la lên:
- Đừng làm như vậy!
Tôi nghĩ Bi sẽ nói muốn cho bố ăn thì phải chờ bố về, thức ăn không chuyển qua phôn được, nhưng cháu nói:
- Em làm như vậy hột đậu phọng sẽ rớt vào lỗ tai bố đó! Mình không được làm đau tai bố!
Tôi mỉm cười, các cháu thật ngây thơ và biết yêu thương bố mẹ. Tiếc là bây giờ các cháu đã lớn, tới tuổi “teenager” bướng bỉnh hay cãi, thỉnh thoảng nói những lời nghe thật chói tai. Không biết cháu có còn nhớ câu chuyện hột đậu phọng ngày xưa?
Khờ
Xóm tôi có một đứa con gái ít nói chậm chạp, theo người ta thì nó bị bệnh khờ.
Nó không học được, không thể làm nổi một bài toán đơn giản, nên chỉ ở nhà dọn dẹp, giặt giũ. Sau ngày 30 tháng 4, cả xóm ai nấy trở nên nghèo khổ hơn, nó về quê với mẹ vất vả làm rẫy. Mấy chị nó khôn lanh nhưng đua đòi, ở lại thành phố theo đám thanh niên Khăn Quàng Đỏ ca hát, họp hành cả ngày, tháng tháng về quê thu tiền nó bán khoai, bán trái. Ngày mẹ nó chết, các chị nó vẫn liếc ngang liếc dọc, khóc lóc một cách hời hợt. Riêng nó quỳ yên lặng trước xác mẹ mấy ngày trời, cầm tay mẹ mà nước mắt đầm đìa. Các chị nó suốt ngày xăm soi chăm sóc sắc đẹp, nhưng chắc chẳng bao giờ soi gương nhìn lại tâm hồn mình. Còn nó ít khi để ý làm dáng, nhưng tâm hồn nó đẹp đẽ biết bao. Tôi tự hỏi giữa nó và những anh chị kia, ai khờ hơn ai.
Nhà hàng
Bố con nó rộn ràng sửa soạn, một chút cả nhà sẽ đi ăn nhà hàng mừng sinh nhật chồng tôi. Tôi mắc cuời, anh già rồi mà vẫn còn thích birthday, đòi phải ra ngoài ăn. Đi nhà hàng vừa tốn tiền vừa mất thì giờ, trong khi ăn ở nhà vừa rẻ vừa tiện, lại không sợ dầu mỡ bột ngọt. Tôi lại đang cố gắng gởi tiền về Việt Nam giúp ông anh sửa nhà, nhưng không dám nói vì dù sao cũng là ngày đặc biệt, cản thì chồng tôi lại buồn, trách tôi kẹo!
Khi đến nhà hàng, tôi lặng người vì xúc động. Đây là một nhà hàng Tây sang trọng, có nhạc sống, có ánh nến lung linh. Cách đây mấy tháng khi xem TV, tôi có nói với chồng là phải chi mình được đi ăn ở khung cảnh như vậy cho biết. Nhưng tôi nói để mà nói, chứ thật sự không nghĩ tới chuyện phí phạm như vậy. Cô gái tóc vàng đánh piano thật hay, mười ngón tay cô như múa lượn trên phím ngà. Mấy anh bồi bàn to lớn nhưng lịch sự hết sức, không vội vàng đổ tháo như ở nhà hàng Tàu bình dân gần nhà. Rắc thêm có mấy hạt tiêu vào đĩa mà ông bồi cũng trịnh trọng hỏi ý, rồi xay tiêu nguyên hạt tại chỗ cho thơm chứ không dùng loại xay sẵn.
Bây giờ tôi hiểu tại sao chồng tôi nhất định phải đi ăn, không phải vì anh ham vui mà vì tôi. Anh biết nếu không lấy lý do mừng sinh nhật, sức mấy tôi chịu đi!
Tôi rưng rưng cảm động, nói vu vơ vài câu để che dấu cảm xúc, nhưng tôi biết mình sẽ nhớ mãi bữa ăn đặc biệt này.
Friday, June 25, 2010
Chúa Cần Con.
CT
"Đời con chỉ nương nhờ Chúa,
Đời con chỉ trông nơi Ngài,
Đời con chỉ mong nhờ Chúa,
Chúa ơi, con thuộc nơi Ngài"
CT
Thursday, June 24, 2010
Kỷ Niệm 10 năm Linh Mục cha Giuse Trần Tập.
Nhạc nền: Hiến Dâng (Hiển & Phượng sáng tác)
Thực hiện slideshow: Duy Hân
Wednesday, June 23, 2010
Lời Cám Ơn của anh Hiển & anh Trung.
Riêng Trung sau khi điều khiển dàn nhạc giao hưởng và ca đoàn người Mỹ hát bài "Halleiluia Chorus" đã "xém té..." may mà Trung đứng gượng lại được để kết thúc bài nhạc. Tạ ơn chúa.
Tuesday, June 22, 2010
Thơ Vũ Thủy.
Chú bé nhóc con
Theo mẹ lên non
Chú chưa hiểu gì
Chú bé nhóc con
Quẩn bên chân mẹ
Giúp mẹ linh tinh
Mẹ chú cầu kinh. . .
Chú bé nhóc con
Nghển cổ nhìn Thầy
Chỉ thấy đám đông
Chú nhìn xuống giỏ
Loay hoay nhẩm đếm
Có năm chiếc bánh
Hai con cá nhỏ
Chú khẽ mỉm cười. . .
Trời đã xế chiều
Mọi người đói meo
Chú bé chạy theo
Mấy ông môn đệ
Gởi Thầy Giê-su
Phần ăn của chú
Chú bé vô tư
Quên mình đang đói. . .
Giê-su cầm bánh
Ngước nhìn Trời cao
Đọc lời chúc tụng
Bẻ bánh trao ra
Môn đệ phân phát
Đoàn người no nê
Mẩu vụn thu về
Đầy mười hai thúng. . .
Chú bé hiểu rồi
Nếu biết sẻ chia
Phần ăn của mình
Cho người đang đói
Thì Chúa sẽ làm
Được nhiều phép lạ. . .!
6/6/2010
HOA MẶT TRỜI
Slideshow của anh chị Duy Hân.
Lời Việt: Phạm Duy
Tiếng hát: Thái Thanh
Thực hiện slideshow: Duy Hân
Thơ: Nguyệt Khúc-Trịnh Tây Ninh
Thơ Vũ Thủy.
Hoa nở ven rừng hoa khẽ lay
Gợi tình ong bướm ngất hương say
Nắng mai nhảy múa trên muôn lá
Gió sớm bập bênh mấy nhánh cây
Hàm tiếu xuân thì hơi chúm chím
Phong lan phơi phới nhựa căng đầy
Tranh kia ai vẽ nên thơ lạ
Người đứng ở đâu ngắm cảnh này?
16/6/2010
Vũ Thủy
Saturday, June 19, 2010
Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.
Thơ Vũ Thủy.
Vũ Thủy
Giàn mướp nhỏ ngang tầm em với
Lá loăn xoăn hoe nắng ngọt ngào
Đủ che nắng một khoảnh sân chập chõm
Bé nhảy dây chơi góc cuối vườn
Mướp vươn mình đùa vui trong nắng
Những nụ hoa xinh xắn bướm liệng bay
Hoa mướp vàng, bướm vàng bay lúng liếng
Góc vườn quê hớn hở lá reo vui. . .
Một buổi sáng, trái mướp dài thon thả
Trả cho đời hương vị của cần lao
Bao công khó bố vun trồng chăm sóc
Em hái lấy những ngọt ngào trong trẻo
Vị đồng quê thơm mát bát canh ngon
Trái mướp non trên giàn đung đưa khẽ
Lẽ ở đời em học sẽ không phai
Khi ăn quả nhớ kẻ dầm sương dãi nắng.
Vũ Thủy
*Nhớ về giàn mướp xưa kia của bố, mỗi sáng được ngắm nhìn những trái mướp đang lớn dần thật là thú vị biết bao.
HOA MẶT TRỜI
Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.
Thơ của anh Nguyễn Ngọc Duy.
Kính dâng hương hồn cha yêu dấu!
Nguyễn Ngọc Duy
Ngày có Cha
Mộng êm đềm
Trên lối.
Tình thiết tha
Mãi ghi hoài
Bên gối.
Hình bóng Cha
Khắc trong hồn
Yêu dấu.
Ngày mất Cha
Tháng năm dài
Tăm tối.
Tình đã xa
Biết bao giờ
Quay lối.
Hỡi Cha!
Duy Nguyên
Nhẹ nhàng chiếc lá rơi rơi
Âm thầm như những mù khơi ngút ngàn
Thu sang, đây những hoa tàn
Em xa đứng ngóng, võ vàng hạt mưa
Ngỡ ngàng, tưởng tiếc năm xưa
Dấu yêu nay đã xa lìa còn đâu
Đành thôi đợi tiết mưa Ngâu
Lá hoa thắm ý, người đâu trở về
Nhớ thương chi, những trăng thề
Mưa Thu thánh thót, ướt nhoà mắt em
Thầm thì trong cánh gió êm
Đôi tay em đã rã rời mỏi mong
Thôi đành như kiếp ngóng chồng
Thân em hóa đá bên thềm Vọng phu
Mùa Thu lướt thướt mưa Ngâu
Ngưu Lang Chức Nữ cùng nhau trở về
Em, chàng nay cũng sum vầy.
THU VỀ
Thu về trên bóng lá
Nhạt nhoà những mưa sa
Mưa như lòng ai khóc
Thì thầm giọt nhớ thương
Thu về không luyến tiếc
Ngày Hạ đã phai tàn
Chẳng như lòng ai đó
Mãi u hoài tháng năm
Thu về ươm nỗi nhớ
Dệt hoài chút tơ vương
Thu ơi xin chớ vội
Đợi lòng nhuốm hương duyên
Thu về trong gió lạnh
Bao hình ảnh dấu yêu
Lãng trôi từ dạo ấy
Cùng với Thu, lại về.
Friday, June 18, 2010
Slideshow của anh chị Duy Hân.
Tác giả: Trinh Công Sơn.
Tiếng hát: Khánh Ly.
Thực hiện nhạc cảnh & slideshow: Duy Hân.
Ngày của Cha.
Nhân ngày của Cha, Blog "Viết Cho Nhau" xin mến chúc tất cả quý anh "Happy Fathers' Day". Xin Chúa Cha trên trời luôn ban cho quý anh hồn an xác mạnh, vui tươi hạnh phúc và luôn là mẫu mực cho chúng ta noi theo và cậy trông.
Rất mến,
CT
Thursday, June 17, 2010
Wednesday, June 16, 2010
Fathers' Day.
'Con có thấy ba thương mẹ không?'
Buổi tối nọ, tôi nghe vợ hỏi con trai: “ Con thấy ba có thương mẹ không?” Thằng nhóc hồn nhiên trả lời:“Không! Con thấy ba đâu có ở nhà chơi với mẹ, ba mẹ cãi nhau hoài!” Vợ tôi bước ra ngoài, với giọt nước mắt lăn dài trên má. Lúc ấy tôi mới giật mình, tôi vẫn luôn yêu mẹ nó và thương nó biết bao.
Tôi, một anh chàng 30 tuổi có một gia đình nhỏ với vợ cùng một thằng con trai 4 tuổi và hàng trăm mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp, đối tác... Vợ tôi vẫn thường phàn nàn rằng tôi chẳng có thời gian bên gia đình. Tôi đã giải thích với cô ấy rằng, tôi dành hầu hết thời gian của mình cho công việc, cho những buổi xã giao để tạo mối quan hệ tốt đẹp và thành công trong công việc của tôi sẽ đem lại cuộc sống sung túc cho gia đình và cả tương lai sáng sủa cho con trai.
Thế nhưng khi nghe con trai nói tôi không thương mẹ nó vì tôi không thường xuyên ở nhà, tôi mới giật mình, tại sao con trai tôi lại nói như vậy trong khi tôi vẫn luôn yêu mẹ nó và thương nó biết bao.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì tôi đã làm trong vai trò người cha, người chồng. Tôi chợt nhận ra rằng, đã lâu lắm rồi, tôi không ăn cơm nhà, không nói chuyện với vợ tôi quá 5 câu một lần (trừ những câu giải thích những khi cô ấy phàn nàn tôi không dành thời gian cho gia đình), không biết công việc của vợ tôi dạo này như thế nào, không đưa con trai tôi đi siêu thị hay công viên (nơi yêu thích của thằng bé), không nô đùa ầm ĩ với nó như trước đây...
Liệu vợ tôi có hạnh phúc không khi luôn đứng bên ngoài cuộc sống hàng ngày của chồng, liệu con trai tôi sẽ có một tương lai sáng sủa không khi nó đang lớn lên với suy nghĩ rằng ba mẹ nó không thương nhau.
Tôi rất buồn vì mình đã phạm sai lầm, nhưng cũng còn vui vì mình đã nhận ra điều này. Tôi sẽ yêu thương gia đình một cách đúng nghĩa hơn. Và chắc rằng, vợ tôi sẽ hạnh phúc và con trai tôi sẽ nhanh chóng nhận ra rằng ba nó vẫn luôn yêu mẹ nó và thương nó hơn bất cứ thứ gì trong cuộc sống này.
Tôi cũng xin kể câu chuyện về sếp của thằng bạn thân. Ông là một người nổi tiếng về những chầu nhậu thâu đêm suốt sáng vì công việc cũng có và không vì công việc cũng có. Thế mà, tự nhiên cuối tuần trước, ông lại hẹn một nhân viên của mình ra quán để tâm sự. Họ uống vài chai bia và ông bắt đầu nói rất chân tình về những gì ông đang nghĩ về gia đình mình.
Ông nói, một ngày ông không say trở về nhà. Ông thấy vợ ông đang dạy cô con gái 12 tuổi nấu ăn trong nhà bếp. Hình ảnh này thật ấm áp làm sao. Nó làm ông nhớ ra rằng con gái ông đã lớn lắm rồi. Một ngày nào đó nó sẽ trở thành thiếu nữ và vợ ông đang dành hết tình yêu thương của mình để giúp nó sẵn sàng đón nhận những điều này.
Những ngày sau đó ông đã bớt thời gian cho những chầu nhậu và dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Và đó không hẳn là chỉ cho gia đình mà, ông nói, còn cho chính bản thân ông nữa. Bởi vì giờ đây, hơn lúc nào hết, ông cảm nhận được mình đang hạnh phúc biết bao bên gia đình bé nhỏ của mình.
Và tiếp theo là câu chuyện của Barac Obama. Tôi đọc những bài trích trong quyển "Hy Vọng Táo Bạo" của ông trên web Tuổi Trẻ. Qua lối viết chân thành của ông, người đọc thấy rằng ngoài những hoài bảo về chính trị, bên cạnh tình yêu lớn dành cho nước Mỹ, ông còn dành một tình yêu không hề nhỏ cho gia đình.
Gia đình, đặc biệt là Michelle, vợ ông, được ông nhắc đến hầu như trong tất cả câu chuyện về đời sống của ông, trong những suy tư, trong những quyết định, trong những niềm vui và cả trong những nỗi buồn.
Ông nói: “Michelle cũng rất đẹp, mặc dù không phải đẹp theo kiểu làm cho đàn ông cảm thấy nguy hiểm hay phụ nữ cảm thấy khó chịu. Đó là vẻ đẹp sâu thẳm của một người mẹ, của một người bận rộn chứ không phải cái đẹp đập vào mắt như ảnh bìa các tạp chí hào nhoáng.” và “Cơ bản thì tôi đã hoàn thành vai trò của mình. Hôn nhân của chúng tôi vẫn nguyên vẹn và gia đình tôi có cuộc sống đầy đủ. Tôi đi họp phụ huynh và có mặt ở buổi biểu diễn múa, các con gái tôi được sống trong tình yêu thương.”
Thật đẹp làm sao tình yêu của một chính trị gia! Và giờ đây, khi đã trở thành tổng thống đắc cử của Mỹ, bên cạnh những quyết định về việc thành lập nội các mới, về những giải pháp đưa nước Mỹ thoát khỏi cuộc khủng hoảng tài chính lớn nhất từ trước đến nay, chúng ta vẫn thấy ông cùng Michelle và 2 cô con gái trong những bữa tiệc gia đình ấm cúng, những buổi họp phụ huynh ở trường.
Đó là những câu chuyện làm ấm lòng những người chồng, người vợ, người cha, người mẹ, và cả những đứa con bởi giữa bộn bề cuộc sống, chúng ta, những thành viên trong mỗi gia đình, ngày càng biết hi sinh những ích kỷ riêng tư để dành trọn tình yêu thương cho gia đình. Và chúng ta ngày càng hạnh phúc hơn vì điều đó.
Monday, June 14, 2010
Sunday, June 13, 2010
Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.
EM .
Ta chỉ dám đánh em...trong mộng mị !
Bởi muôn đời ta chẳng phải vũ phu
Em điệu đà, em ngang chướng , kiêu căng
Ta đã biết ta thua từ nhập cuộc .
Ta thảm quá, ta ngây ngô, khờ dại
Lỡ yêu em, nường yểu điệu thanh tao
Ngày qua ngày, đêm tiếp nối hư hao
Nam tử hán, ta đành xin qui phục !
Em đàn bà, là ...cây đàn muôn điệu
Ta ngây thơ, ta chỉ biết điệu yêu
Nên khi em, em chuyển điệu...đàn bà
Ta bối rối, hãi hùng đành thua cuộc !
Nụ hồng quí, nụ hồng nhiều gai nhọn
Em điệu đà, gai càng nhọn vết đâm
Ta yêu em xốc nổi đến không ngờ
Đành lãnh đủ một gai đâm lút cán !
Em ỷ...yếu , nhè ta ăn hiếp mãi
Chúa cũng cười, ráng nhịn nữa đi con
Hỡi cô nường xin cô cứ đa đoan
Để mãi mãi là ...cây đàn muôn điệu !
-----------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng
Thursday, June 10, 2010
Slideshow của anh chị Duy Hân.
Nhạc: Phạm Duy.
Tiếng hát: Ngọc Hạ & Trần Thái Hòa
Thực hiện slideshow: Duy Hân
Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.
Monday, June 7, 2010
Năm Linh Mục.
Thơ: Xuân Ly Băng
Nhạc & Slideshow: Phạm Trung
Tiếng Hát: Tốp ca
Hình Ảnh: Vietcatholic & Internet
Sunday, June 6, 2010
Saturday, June 5, 2010
Thơ Viphương
Thơ về Thánh Thể của Viphương
Chúa Nhật kính Mình Máu Thánh Chúa-06/06/2010.
Nhiệm Mầu Thánh Thể.
Trong Thánh Thể , Chúa âm thầm lặng lẽ
Từng phút giây quạnh quẽ đến thiên thu
Để tình yêu giam hãm chốn lao tù
Cho nô lệ phá tan xiềng tội lỗi .
Trong Thánh Thể , Chúa giấu đi thiên tính
Giấu cả đi nhân tính Chúa khi xưa
Trước mắt con là tấm bánh mọn hèn
Mà vinh quang chói loà hơn mặt Nhật .
Ôi Thánh Thể là đại dương ơn nghĩa
Là ngút ngàn tình Chúa hiến cho con
Là bao la tình Chúa mãi dạt dào
Là an ủi , ngọt ngào khi lệ thảm .
Trong Thánh thể Chúa nôn nao , rạo rực
Những mong chờ gặp gỡ những tình yêu
Những ước ao cháy bỏng tấm chân tình
Những đắm say nồng nàn mong ban phát .
Trong Thánh Thể , Chúa lặng thinh , hiền dịu
Lắng nghe từng nhịp đập trái tim con
Lắng nghe con than thở phút chạnh lòng
Lắng nghe tiếng tơ lòng con rung cảm
Ôi , Thánh Thể , đây GIÊ SU nhiệm lạ
Ai đói lòng hãy đón lấy mà ăn
Ai khát khao hãy uống đến thoả lòng
Ai gục chết , hồi sinh trong hoan lạc .
Ôi , Thánh Thể , mọn hèn trong vĩ đại
Là phép thiêng cả thể đến ...đơn sơ
Là GIÊ SU vinh thắng cõi cao vời
Từ trời xuống náu mình trong bánh nhỏ .
Không vinh quang , chói loà hào quang cả
Không oai hùng ngàn vạn tiếng tung hô
Bánh trắng tinh , đơn giản đến không ngờ
Lặng lẽ đợi chân tình con đáp trả
Ôi , Thánh Thể , muôn gối quỳ bái phục
Muôn tâm hồn thổn thức khúc tin yêu
Muôn trái tim rộn rã tiếng tơ lòng
Muôn thế hệ say sưa tình yêu Chúa
Thi nhân ơi , dệt khúc vàng dâng tiến
Tấu lên đi nhạc sĩ , khúc du dương
Ai vẽ ra cho được thánh nhan Trời
Trong Thánh Thể , là tình yêu tận hiến !
Ôi , Thánh Thể ! ôi, tình yêu Thiên Chúa
Là lương thần cho sự sống thần linh
Là GIÊ SU vinh thắng đã phục sinh
Là đỉnh điểm tình yêu trong bí tích !
Lưỡi đã cứng không còn tung hô nữa
Tay bại tê , bút lăn lóc ngả nghiêng
Mắt mở to mà mắt đã lạc thần
Khi lòng đến bên lòng cùng hoà nhịp
-----------------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .
Friday, June 4, 2010
Wednesday, June 2, 2010
TRÁI TIM THẦM LẶNG
Có người đã chọn yêu tôi
Từ thuở tôi chưa được thụ thai trong lòng mẹ.
Người ấy âm thầm ghi dấu ấn vào hồn tôi
Và thinh lặng dõi theo tôi suốt cả cuộc đời. . .
Nhiều lần Tôi đã bỏ quên người ấy
Lẻ loi trong ngôi Thánh đường hoang lạnh
Để lao vào cơn lốc xoáy của điệu nhạc cuồng luân,
Bỏ mặc chàng cô đơn ngoài sân quán rượu
Tôi chè chén say sưa với đủ hạng người. . .
Trái tim chàng đã bao phen rỉ máu
Vì tôi mải tìm những cuộc tình mong manh sương khói
Những cuộc tình chan đầy lời nói hẹn tương lai
Những cuộc tình chứa những giọt sầu mặn chát
Rồi cũng phải chia ly như vốc cát trên tay. . .
Mặc cho tôi tìm đủ cách chối từ
Chàng vẫn yêu tôi bằng một tình yêu mãnh liệt.
Nghiệt ngã cuộc đời; tôi quay về bến cũ
Quay về nỉ non; cứ mỗi lần vấp ngã
Trái tim chàng lã chã giọt yêu thương. . .
Người ấy yêu tôi bằng một tình yêu bất diệt
Đã chết đi, chuộc lại tấm thân này.
Ôi trái tim rỉ máu cũng vì yêu
Yêu thầm lặng trên đồi Gôn gô ta tím ngắt!
01.06.2007
Vũ Thủy
Thơ của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng.
Mẹ đi lấy dượng xa
Cha cũng đón dì về...
*
* *
Anh giận bỏ đi hoang
Chị theo về cùng mẹ
Con còn ở với cha
Cả một nhà tan hoang
Bởi đâu ra duyên cớ !
*
* *
Cha có lý của cha
Mẹ có quyền của mẹ
Chúng con phải hy sinh
Vì lý , quyền cha mẹ
Một thời con ấu thơ
Không có nổi nụ cười
Ba anh em , ba ngã
Chẳng còn nhớ mặt nhau !
*
* *
Bài thơ buồn con viết
Cũng câm nín như con
Như một tiếng thở dài
Kìm nén sâu trong ngực
Tuổi thơ con buồn tẻ
Không nựng nịu , vuốt ve
Không nhõng nhẽo , giận hờn
Và không cả lời ru !
*
* *
Mẹ , Cha ơi có biết
Đàn con nhỏ ngây thơ
Thèm tình thương cha mẹ
Mơ ước hoá xa vời
Ngày buồn theo con lớn
Tình theo tháng nhạt phai
Tuổi thần tiên đã mất
Chỉ còn lại thương lòng !
---------------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng
Tuesday, June 1, 2010
THÁNH CA: CD TÔN VINH LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA
SÁCH: THÁNG TRÁI TIM CHÚA GIÊ-SU
Chuyện ngắn của anh GiuSe Nguyễn Văn Sướng
Một luồng điện cực mạnh chạy xuyên suốt thân thể tôi . Bây giờ thì tôi mới hiểu LỜI UY QUYỀN CỦA THIÊN CHÚA là thế nào ! Nhựa sống đang chảy rừng rực trong tôi bỗng đông cứng lại . Trong cơn hấp hối , tôi bỗng nhiên như muốn nổi loạn , tôi oán hận Con Người này , con người bỗng dưng đem cái chết đến cho tôi , tôi đã từng nghe đồn đại nhiều về lòng nhân từ của Người , về cách đối xử khoan dung độ lượng của Người với tất cả tội nhân ! Bỗng dưng sao Người lại xử với tôi như vậy ? Tôi chẳng qua chỉ là không có trái , hoặc chưa có trái không chừng . Vậy ra Người không nhân từ ! Vậy ra chỉ là lừa dối ! Vậy ra câu KinhThánh viết về Người : "... cây lau đã dập , Người không nỡ bẻ gãy... " cũng chỉ là hoang đường ? Toàn thân tôi bắt đầu khô lại , trong khi lá của tôi héo rũ xuống và rơi rụng ào ào xuống đất , tôi vẫn nghe tiếng các môn đệ của Người xôn xao :
- Kìa , cây vả đã héo khô ..
- Này , Người là ai vậy ?
- Lời gì mà uy quyền đến thế ...?
Trước khi tôi vĩnh viễn ra đi , chợt ánh mắt Người lại nhìn tôi lần nữa . Vẫn tia nhìn uy nghiêm mà hiền dịu , đúng lúc ấy tôi chợt xác tín mãnh liệt rằng tôi sẽ không chết . Tôi không hiểu căn cứ vào đâu mà tôi lại có được xác tín đó , chỉ biết rằng lòng tôi bỗng xúc động vô bờ , những tâm tình oán trách biến đâu mất . Một tình trạng an bình ngọt dịu chiếm lấy tâm hồn tôi . Tôi không biết tương lai mình sẽ ra sao nhưng tôi chắc rằng đôi mắt của Người từ nay sẽ khắc sâu vào tâm hồn tôi mãi mãi .
* * *
Thơ Vi Phương
Bao đau thương,vất vã, nẻo đường xa
sống hy sinh, biết nhẫn nhục, quên mình
Con lo sợ có ngày con vấp ngã!
Con muốn vứt, bỏ ngay cây thập Giá.
Để rảnh rang, con đuổi bướm hái hoa.
Để nhẹ nhàng, con chạy nhẩy hát ca!
Để không phải lo âu và vất vã.
Chúa nhìn con với ánh mắt thiết tha!
Cha bên con, sao con lại kêu ca!
Đừng hoảng sợ, con ơi đừng hoảng sợ
Cha ngày đêm, luôn nâng đỡ con mà
Lời Cha hiền, ôi quá đổi thiết tha
Cha yêu ơi, ôi tình Cha cao cả
Con xin chừa những đam mê trần thế.
Những luyến lưu, những quyến rũ trần gian
Trong tình Cha, viên mãn cỏi thiên đàng.
Con vững bước về đến nơi núi Thánh.